Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, giọng
nói tựa như từ phía chân trời xa xôi truyền đến: “Giai Nhân, chở mình đến tập đoàn tài chính Thịnh Thế.
”
Tập đoàn tài chính Thịnh Thế.
Khu trung tâm tài chính ở thành phố s, nơi mà mỗi tấc đất đều là tất vàng, tập đoàn tài chính Thịnh Thế 33 tầng sừng sững đứng ờ đó như một Optimus Prime
, tòa nhà tráng lệ giống như tên gọi của nó vậy, khắp nơi đều tỏa ra mùi sang trọng.
Optimus Prime là nhân vật trong tâm của loạt phim Transformers,
một nhân vật được xây dựng để trờ thành biểu tượng anh hùng của loài người, thủ lĩnh đáng tin cậy của các Autobots.
Mỗi năm vào mùa tốt nghiệp, vô số sinh viên tốt nghiệp có học vấn cao luôn cố gắng chen chân vào tập đoàn này để kiếm một công việc lương cao, đãi ngộ cao và đem lại vinh quang.
Mặc dù hiện tại không phải là mùa tốt nghiệp, nhưng tòa nhà vẫn chật ních người, ai nấy cũng đều rất bận rộn, giành giật từng phút từng giây để liều mạng làm việc, hận không thể tách một phút
thành hai phút để dùng.
Tầng cao nhất, là văn phòng của CEO.
Diệp Minh Hạo – CEO của tập đoàn Thịnh Thế, luôn luôn bận rộn hơn so với tất cả nhân viên, lúc này lại nhàn rỗi một cách lạ thường.
Tệp tài liệu đặt trên bàn làm việc của anh không phải là những hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, tiền tỷ từ đối tác, hay những văn bản khẩn cấp, quan trọng đang chờ phê duyệt, cũng càng không phải là thứ đáng xem trong giờ làm
việc.
Tuy nhiên, một thứ không có giá trị thương mại như vậy, nhưng sau khi mở nó ra, tầm mắt anh lại không có dời đi mà còn nghiêm túc đọc từng chữ một.
Đối diện với anh, An Chi Tố ngồi thẳng lưng, chiếc ghế rộng khiến cho cô trông gầy đến lạ thường.
Hai tay khoanh trên đầu gối lại bán đứng cô phô ra sự căng thẳng ở trong lòng cô, cô chỉ có thể cố gắng kiềm chế và ngăn không cho người đàn ông đó nhìn thấu.
Người đàn ông đó rất cao, cho dù anh ta ngồi trên ghế vào lúc này, thân trên của anh ta cao đến mức có thể đè bẹp An Chi Tố.
Cái bóng do ánh nắng chiều hắt ra từ phía sau anh bao trùm lấy An Chi Tố như thể một ngọn núi đang đè lên cô, khiến cô khó thờ.
An Chi Tố nghĩ, đã mười lăm năm rồi không gặp lại Diệp Minh Hạo, anh ta trưởng thành càng đáng sợ hơn so với thời niên thiếu.
Đồng thời, anh ta trông còn kiên nhẫn hơn so với khi còn trẻ.
Thỉnh thoảng cô có liếc nhìn anh, ngũ quan cương nghị, các góc cạnh rõ ràng, và những đường nét lạnh lùng,