Cô bị ngược đãi trong bệnh viện tâm thần năm năm, dường như chưa được ăn qua một miếng thịt nào.
Bây giờ cuối cùng cũng ra ngoài rồi, cô nhìn thấy thịt còn vui hơn thấy cha ruột.
Diệp Minh Hạo thong thả ăn cơm, chỉ thấy cô ăn mỗi thịt, còn rau xanh đến một sợi cũng thèm ngó đến, cả một đĩa thịt kho tàu loáng cái đã gần hết.
An Chi Tố làm ra vẻ sùng bái, khoa trương nói: “Đại thần xin hãy nhận một lạy của tôi.
Từ nhỏ đến lớn đến một chậu cây xanh tôi cũng chưa từng trồng qua.
”
Diệp Minh Hạo: …
“Cái nhà kính kia to như thế, anh dùng một nửa không gian để trồng hoa, nửa còn lại anh định dùng làm gì?” – An Chi Tố cảm thấy mình nịnh hót đủ rồi nên cười mỉm chi hỏi anh.
Diệp Minh Hạo híp mắt nhìn cô: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
”
An Chi Tố xấu hổ…
“Hờ hờ, tôi có thể dùng nửa còn lại của nhà kính để làm phòng làm việc không? Tôi quá thích cá nhà kính đó rồi.
” – An Chi Tố mong đợi nói.
“Tuỳ em.
” – Diệp Minh Hạo đáp ngắn gọn, dừng lại một chút rồi bồ sung nói: “Em là nữ chủ nhân của cái nhà này, sau này muốn thiết kế cái gì trong nhà không cần phải trưng cầu ý kiến của tôi.
”
An Chi Tố vui mừng không thôi, tinh thần hưng phấn nói: “Vậy
trưa nay tôi sẽ đi mua đồ để thiết kế phòng, tôi đã nhịn không được muốn có ngay một cái phòng làm việc rồi.
”
“Em liệt kê đơn đi để tôi bảo lão Cửu đi.
” – Diệp Minh Hạo nói thẳng.
“Không không không, tôi muốn tự đi mua.
” – An Chi Tố không muốn sai người khác.
Diệp Minh Hạo cũng không nói gì nữa, ừm một tiếng: “Vậy đẻ lão Cửu đi chung với em, chiều tôi phải đến công ty.
”
“Anh đi đi, anh cứ bận việc của mình đi, không cần lo cho tôi.
” -An Chi Tố gật đầu như giã tỏi, trông rất ngoan ngoãn.
Vì thế vào buổi trưa hai vợ chồng liền mỗi người tự bận việc của mình.
Lão Cửu đưa Diệp Minh Hạo đến công ty sau đó dắt An Chi Tố đi đến nơi bán vật liệu