Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, khi chó nhìn người, thấy người
rất nhỏ, rất thấp.
Thế nên chó không sợ người, không coi người là gì, thấy người là cắn.
Sau này người ta gọi những kẻ không coi ai ra gì là “cẩu nhãn khán nhân đê”.
“Không phải nói là có mẫu mới sao? Sao không lấy ra cho chúng tôi xem?” – Tống Giai Nhân trực tiếp đi thẳng đến quầy khăn quàng hỏi nhân viên.
“Đồ quê mùa, cô cũng đâu phải là hội viên của Hermes, người ta có mẫu mới sao lại phải cho cô coi?
Cô không biết mẫu mới của Hermes cần hội viên đặt trước sao?
Đến điều kiện này cô còn không biết
thì cô chắc chắn mình mua nổi chứ?
Đám chị em của Triệu Lâm Lâm lại nhịn không được lên tiếng nói móc.
Tống Giai Nhân lần này không phục: “Con mắt nào của cô thấy tôi không phải là hội viên?”
Nói xong liền lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ hội viên đặt lên quầy.
Mỗi năm cô đều đến đây mua khăn quàng cho An Chi Tố sao có thể không có thẻ hội viên được chứ?
Nhân viên vừa nhìn thấy thẻ hội viên của Tống Giai Nhân thì thần sắc liền thay đổi, vừa định lên tiếng thì nghe Triệu Lâm Lâm cười lên:
“Thẻ hội viên phổ thông mà cô cũng có mặt mũi đem ra sao? Không sợ bị người khác cười rụng răng à.
”
“Không phải chứ, Lâm Lâm à, cậu cũng nên đem thẻ cao cấp của cậu ra cho một số người kia nhìn một chút, để bọn họ đỡ phải không biết trời cao đất dày mà tưởng chỉ cần là hội viên thì có thể xem mẫu mới.
”
Mấy chị em của Triệu Lâm Lâm dùng ngữ khí chế nhạo lên tiếng.
Triệu Lâm Lâm tựa như lại tìm ra một việc để kích thích An Chi Tố, cô ta nghe thấy thế liền dùng tư thế khoan thai lấy chiếc thẻ hội viên cao cấp ra, cũng nhẹ nhàng đập lên mặt quầy.
Triệu Lâm Lâm là hội viên cao cấp của Hermes, điều này tất cả nhân viên trong tiệm đều biết.
Mỗi lần cô ta đến mua sắm ít nhất cũng phải tiêu hết 10 vạn, cô ta là đối tượng mà giám đốc Phương vẫn một mực bợ chân.
Giám đốc Phương rất thức thời mà nịnh hót nói:
“Triệu tiểu thư, mời cô chọn trước,
mẫu mới đều giữ lại giúp cô rồi, cô là hội viên cao cấp nên có quyền ưu tiên lựa chọn.
”
Triệu Lâm Lâm làm ra vẻ như con khổng tước chiến thắng mà ngẩng cao chiếc cổ lên, dùng ánh mắt như nhìn đống rác mà nhìn về phía An Chi Tố.
Cô ta khẽ nghiêng người ghé vào tai An Chi Tố nói:
“An Chi Tố, cô tưởng bây giờ mình vẫn là đại tiểu thư của tập đoàn An gia sao? Cô của hiện