Có lẽ thế nên anh nghĩ cưới ai cũng thế, chỉ cần không phải là người mình ghét thì không có vấn đề gì.
Nhưng sau khi kết hôn hai ngày, một đêm bị cô ho cho tỉnh giấc, một đêm bị cô làm cho kinh hãi.
Cuối cùng thì Diệp Minh Thành đã có sự xúc động muốn đi tìm hiểu quá khứ của người vợ huyền bí của mình.
Sự kích động ấy duy trì mãi đến khi anh gọi điện thoại cho lão Cửu, nghe âm thanh ngái ngủ của lão Cửu trong điện thoại kêu lên một tiếng “Thiếu gia”, lúc này anh mới bình tĩnh đi một chút.
“Thiếu gia, xảy ra chuyện gì thế?” -Lão Cửu vốn dĩ còn đang mơ hồ, nhưng trong những giây Diệp Minh Thành trầm mặc, hắn đã lập tức tỉnh táo trở lại.
Diệp Minh Thành đèn nén xúc động muốn bảo lão Cửu đi điều tra quá khứ của An Chi Tố, anh lãnh đạm phun ra hai chữ: “Không sao.
”
Lão Cửu: …
Đại ca, không có chuyện gì nửa đêm ngài gọi điện cho tôi làm gì? ông đây mặc cả quần luôn rồi đó?
“Ngủ tiếp đi.
” – Diệp Minh Thành cúp máy, ném điện thoại sang bên cạnh.
Diệp Minh Thành biết, chỉ cần anh ra lệnh thì trễ nhất là sáng mai lão Cửu sẽ đem những thông tin mà anh muốn biết điều tra rõ ràng.
Nhưng cuối cùng anh vẫn buông tay, đó là những chuyện riêng mà An Chi Tố không muốn nói ra, anh không nên ở sau lưng xé toạc những vết thương cô đã giấu kín.
An Chi Tố ngồi trên bàn ăn, một tay cầm miếng bánh Diệp Minh Thành đã nướng nóng, tay kia cầm tương cà xịt
lên, tuy hành động như đang rất tập trung nhưng ánh mắt lay động không ngừng kia đã bán đứng cô.
Diệp Minh Thành ngồi đối diện còn nghiêm túc hơn, anh nghiêm túc cắt từng miếng bánh nướng đưa vào miệng.
Động tác nho nhã như một quý tộc Hoàng Gia Châu Âu.
Chỉ là ba lằn đỏ trên cổ anh đã phá đi mỹ cảnh tươi đẹp đó.
An Chi Tố càng nhìn càng chột dạ, buổi sáng lúc thức dậy, Diệp Minh Thành