Bảo Bối Lưu Manh Nghịch Đủ Rồi

Liên tục ăn đậu hũ


trước sau

Hoàng Tiểu Hy ngoại trừ nghịch ngợm ra còn được tính ngốc nghếch, hắn kỳ thật chỉ muốn trêu chọc nó đến cùng, nhưng mà, bạn nhỏ này của hắn chính là quá cứng nhắc, luôn luôn ra sức phòng vệ hắn như vậy!

So với kiến thức xem qua phim truyền hình, Thường Triết An hiện giờ kỳ thật chính là thầy huấn luyện tốt nhất, Hoàng Tiểu Hy bị càn quét đến mức hô hấp cũng khó khăn.

Nó cựa quậy, hai tay đánh loạn xạ vào ngực hắn liên tục, tựa hồ muốn hắn mau dừng lại, tuy nhiên mọi hành động của nó dần dà cho hắn cảm giác kích thích đến vô hạn.

Kéo dài một lúc Thường Triết An cảm nhận được hơi thở của vật nhỏ sắp sửa bị đình trệ, lập tức lấy môi ra, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài, Hoàng Tiểu Hy chao đảo đổ ập vào người hắn.

Nó khổ sở thở dốc, trong lòng thầm mắng Thường Triết An cầm thú!

Thường Triết An vòng tay ôm lấy eo Tiểu Hy, hắn cúi đầu, sủng nịch hỏi:

- Tiểu Hy, em ổn chứ?

Đôi môi bé nhỏ của nó bị hắn làm sưng lên giống như miếng thịt bò, hắn còn mặt mũi ở đây hỏi nó có sao không?

Hoàng Tiểu Hy uất ức, tay trắng như tuyết tiếp tục đánh ngực hắn.

- Anh dựa vào cái gì hôn tôi chứ? Tôi còn chưa có bạn trai, anh dựa vào đâu mà hôn tôi? Anh đúng là tên thối tha!

Thường Triết An nghe vậy cười nửa miệng, lần này hắn dứt khoát mang Hoàng Tiểu Hy đặt lên bàn, tách hai chân nó ra, vừa vặn để cho hông hắn đứng ở giữa, dĩ nhiên lúc này vô tình tạo ra một số tư thế không đúng đắn!

Hoàng Tiểu Hy nhìn hắn, nó đanh mặt, không khỏi xấu hổ nói:

- Nè anh, có thể đừng khiến người khác hiểu lầm chúng ta có gì đó được không?

- Ý em là tư thế này sao?

Hắn cúi đầu nhìn tư thế hiện tại, rồi nhìn lên Tiểu Hy, bình tĩnh hỏi.

So với những năm qua không va chạm nữ sắc, Thường Triết An khi gặp lại Tiểu Hy liền cuồng nhiệt như vậy, hắn chính là muốn giữ thân trong sạch thưởng thức món ăn chính thức này!

Hoàng Tiểu Hy căn bản bị Thường Triết An hù dọa đến hoảng sợ.

Nó khổ sở đáp lại:

- Không sai, anh có thể di chuyển cả người ra chỗ khác được không? Tôi muốn khép chân lại,
tôi... ưm... ưm... ưm...

Tiểu Hy còn chưa kịp nói hết, đối phương đã không thể kiên trì, nghiêng đầu, dùng môi khóa chặt môi nó lại.

Cả ngày hôm đó Hoàng Tiểu Hy đều bị Thường Triết An vô cớ mang ra ăn đậu hũ, Hoàng Tiểu Hy từ sau khi gặp lại bánh bao lớn liền cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, ngay cả một chút tự do cũng không có!

Tại đại sảnh.

- Jai, anh hai tôi đâu rồi? Sao cả ngày hôm nay tôi không thấy anh ấy?

Thường Triết An sắc mặt lạnh như tờ, hai mắt dán chặt vào laptop.

- Jai, anh ấy có khi nào đi rồi không biết đường về không?

Đường xá ở đây đâu phải Hoàng Gia Ân không biết, hơn nữa Thường gia vốn dĩ có địa vị, tên ngốc đó không biết dò hỏi sao?

Thường Triết An không thay đổi sắc mặt.

- Anh em mấy tuổi rồi? Nó khờ đến mức không biết đường về đây hay sao? Em tốt nhất ngoan ngoãn ngồi ở đó chơi đi!

Hoàng Tiểu Hy bĩu môi, tay cầm lấy bánh quy bỏ vào mồm.

- Nhưng tôi lo cho anh ấy, ở đây anh ấy đi đâu được kia chứ!

Cổ họng lấp đầy vị ngọt của bánh quy, Hoàng Tiểu Hy vẫn không quên càm ràm.

Lập tức, Thường Triết An nhìn nó, sắc mặt bánh bao lớn nặng nề.

- Không phải tôi nói tên ngốc đó không sao rồi hay sao? Em muốn càm ràm đến khi nào?

Hoàng Tiểu Hy cảm nhận được sát khí liền linh hoạt đứng dậy, rướn người, cầm lấy bánh quy nhét thẳng vào miệng hắn.

Bá đạo nói:

- Bánh ngon lắm đó, anh từ từ thưởng thức nha!

Sau đó chột dạ chạy vụt đi.

Thường Triết An cầm lấy miếng bánh quy trên tay, lông mày tinh xảo hắn hạ xuống một lượt.

Từ cổ họng gầm gừ:

- Hoàng Tiểu Hy, em ngứa mình rồi sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện