- Anh hai, anh đi đâu rồi? Anh có nghe em gọi không? Anh hai, trả lời em biết đi?
Đến trưa Hoàng Tiểu Hy mới hoàn toàn tỉnh táo, nha đầu sau khi vệ sinh cá nhân xong mới chịu rời khỏi phòng, lúc đi xuống nhà đã không ngừng đảo mắt tìm kiếm Min.
Nó hầu như đã lục tung cả dinh thự.
Cuối cùng, thất thểu ngồi phịch xuống Sofa.
Nơi đây đúng là rất khác thường, ngoài nó ra thì không thấy ai hết, ngay cả một con ruồi bay qua bay lại cũng không có.
Lẽ nào Hoàng Gia Ân trước đó đã bị bắt cóc rồi? Vậy không phải nó cũng gặp nguy hiểm sao?
Tiểu Hy gõ vào đầu mấy cái, nó tự nhủ:
- Không phải, chắc Min chỉ đi đâu đó một chút thôi!
Sau đó đứng dậy mon men bước vào trong nhà bếp.
***
Hoàng Tiểu Hy đi được vài bước thì ngửi được mùi thức ăn, bất đắc dĩ xoa bụng đói một cái.
Mùi hương bay ra từ trong bếp, lúc nãy nó lại bỏ sót qua nơi này, lẽ nào Min đang ở bên trong?
Tốt
hơn hết nó nên xem qua đã!
Hoàng Tiểu Hy đặt chân vào nhà bếp, kỳ thật nhìn thấy có người đang nấu ăn, nhất thời không thể tự chủ được.
Bởi vì dáng dấp này rất giống với Gia Ân, cho nên, nó không thể không nhầm lẫn!
Lập tức, đồng tử người nào đó sáng rực lên, phốc một cái đã ôm lấy eo hắn.
Chưa kể vẻ mặt vui mừng của hắn khi bị nó cưỡng ôm lúc này, hắn hận mình không thể đem Hoàng Tiểu Hy hắn yêu nhai nuốt vào trong bụng.
- Anh hai, cuối cùng thì em cũng tìm được anh hai rồi. Anh trốn tệ thật đấy!
Hoàng Tiểu Hy ngày một ôm chặt hắn, miệng nhỏ thốt ra mấy lời này --- khiến người nào đó giận đen mặt.
Thường Triết An nắm chặt tay Tiểu Hy.
- Tôi không phải Hoàng Gia Ân của em!