Tại sân bay thành phố S....
Máy bay vừa hạ cánh cũng là lúc Tần Nguyệt Nhi đến nơi. Cô đợi một hồi, cuối cùng Trần Phó Thành cũng bước ra từ máy bay. Hắn mặc trên người bộ âu phục màu nâu, toát lên khí chất của một doanh nhân thành đạt. Mà với thân hình chuẩn của Phó Thành thì mặc gì cũng đẹp hết. Trên người hắn toả ra một khí phách không giống những người thường, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đẹp rồi nay còn hoàn hảo hơn nữa. Nguyệt Nhi nhìn Phó Thành đầy xúc động.
Nhưng...đột nhiên có một cô gái khác cũng bước đến bên cạnh Phó Thành rồi khoác tay anh trông rất thân mật. Nụ cười trên môi Nguyệt Nhi bỗng vụt tắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên thật đáng thương khi nhìn hai người họ vui vẻ lướt qua cô. Cô thẫn thờ đứng đó, tim cô như có hàng nghìn mũi dao đâm vào, thật đau đớn. Cô suy nghĩ rất nhiều, một lát sau cô lấy lại tinh thần rồi đuổi theo họ.
\- Anh Phó Thành, em đây mà...là Nguyệt Nhi của anh đây mà...
Đôi mắt xinh đẹp của cô giờ đã long lanh ngấn nước, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thành. Hai tay yếu ớt của cô chụp lấy tay anh.
\- Cô là ai?
Chỉ vẻn vẹn 3 từ này, Phó Thành lạnh lùng nhìn Nguyệt Nhi cô. Rồi anh mặc kệ cô mà quay sang nói với người phụ nữ bên cạnh mình.
\- Ta đi thôi.
Phó Thành quay lưng bước đi qua Nguyệt Nhi. Cô lúc này cảm thấy quang cảnh xung quanh thật kì lạ, ai ai cũng tấp nập chào đón người thân bạn bè, còn cô một mình đứng đó hai chân mềm nhũn. Rồi thân hình nhỏ bé của cô từ từ khụy xuống, ánh mắt đẫm lệ của cô dõi theo bóng lưng Phó Thành \- một người mà cô tin tưởng nhất giờ lại phản bội cô.
Lúc này mọi người xung quanh nhìn Nguyệt Nhi mà chỉ trỏ. Thật đáng thương khi bị người yêu bỏ rơi. Bỗng quang cảnh thay đổi hẳn. Cứ có tiếng xôn xao xung quanh đám đông.
Lộp bộp...lộp bộp... Bỗng một đám người từ đâu chạy đến. Những người này ai cũng mặc áo vest đen,