Tuyết Nhi từng bước rời khỏi khách sạn, cô định đón taxi để quay về căn hộ nhưng bây giờ còn chưa được bảy giờ thì lấy đâu ra xe
Hết cách, Tuyết Nhi bèn lấy điện thoại để gọi cho Phương Huyền
- Alo, em lấy xe đến khách sạn gần công ty đón chị nha.
Chị đang đứng ở phía trước này
- Được rồi, chị chờ một chút em sẽ đến ngay
Tuyết Nhi đứng chờ thêm gần mười phút thì Phương Huyền cũng đã lái chiếc ô tô đến.
Cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, đợi thắt dây an toàn thì Phương Huyền cũng lái đi
- Hôm qua chị bị làm sao vậy?
- À không có gì đâu, em yên tâm
Trả lời Phương Huyền xong cô hơi trầm ngâm suy nghĩ
Tuyết Nhi thật không ngờ lại gặp Hàn Bạch Phong trong trường hợp đó
- Phương Huyền à, một lát nữa nhờ em đến tiệm thuốc mua giúp chị...thuốc tránh thai
Chần chừ mãi, cô mới ấp úng nói ra
Hôm qua anh ta có xài bảo hộ hay không bảo hộ thì tốt nhất vẫn nên mua thuốc tránh thai.
Ai biết được lỡ xui xẻo lại mang thai thì như nào, phòng ngừa vẫn tốt hơn
- Dạ? thuốc tránh thai?
Phương Huyền ngạc nhiên hỏi lại để chắc chắn cô không nghe nhầm.
Cô định nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Nhi nên cũng thôi
- Một lát em sẽ mua giúp chị
Hai người về căn hộ một lúc thì cũng phải thay quần áo rồi đến Cố thị
Bây giờ cô vừa làm chủ tịch Cố thị lại vừa phải điều hành tập đoàn Maris ở Anh nên công việc có phần nhiều hơn
Maris, vốn dĩ là tập đoàn của mẹ cô gầy dựng trước khi đến thành phố.
Trước đây, công ty ấy do quốc vương David James thay mẹ cô quản lý nay Tuyết Nhi trở về nên ông ấy đã giao lại cho cô
Ngồi trên chiếc ghế xoay xem xét hồ sơ nhưng Tuyết Nhi chẳng thể tập trung nổi.
Cô ngả lưng ra phía sau, suy nghĩ một lát rồi quay sang Phương Huyền
- Em gọi cho cậu chị, nhờ cậu ấy chuẩn bị cho chị thêm hai người
- Dạ, mà để làm gì vậy?
Cô nhìn Phương Huyền cười rồi xoay xoay chiếc bút trong tay
- Vốn dĩ định để lâu thêm một chút nhưng mà xem ra đám người Cố gia đó không hề biết điều
- À, còn nữa thông báo với truyền thông, thứ hai tuần sau Cố thị tổ chức họp báo
----------
Anh Thư đang ngồi ở sô pha, cô ta đang vô cùng thích thú chờ đợi cuộc gọi và đoạn video từ Hoàng tổng
Hơn năm phút sau, lão Hoàng gọi đến, ả nhếch mép rồi bắt máy
- Sao nào, ả ta vừa miệng ông chứ?
- Má nó, nhờ ơn phước của cô, tôi không những không ăn được cô ta mà bây giờ còn bị TK hủy hợp đồng rồi này...
Hoàng tổng đỏ bừng cả mặt, ông ta cứ thế mắng Anh Thư một trận cho bỏ tức.
Dường như đã biết kết quả, Anh Thư lập tức tắt máy.
Cô ta ném nhẹ chiếc điện thoại qua một bên, tay cuộn lại thành đấm tức giận đập xuống bàn
- Mẹ kiếp, sao mày may mắn quá vậy Tuyết Nhi.
Được rồi, mày cứ chờ đó đi con chó
--------
Chủ nhật hôm đó, Anh Thư đang lái xe trên đường, lúc cô ta dừng đèn đỏ thì có hai người đàn ông mặt vest đen ngang nhiên đi vào xe
- Các người là ai?
Mặt cô ta hơi tái lại, giọng nói có phần hơi rung rung, ả thầm nghĩ rồi chửi thề
- Chết tiệt! Con đường này vắng quá làm sao kêu cứu đây
- Hai anh tha cho tôi, tôi...tôi sẽ cho hai anh tiền mà
Thầm nghĩ, Anh Thư liền xuống nước ngon ngot nói với hai người vệ sĩ
Hai người họ là người của quốc vương David James đương nhiên đã được tuyển chọn kĩ càng làm sao có thể vì mấy đồng tiền mà quên đi việc chính
Không nói không rằng, một trong hai tên vệ sĩ lấy ra một chiếc khăn trắng đã tẩm thuốc mê bịt miệng và mũi của ả ta lại
Thuốc mê bắt đầu phát tát dụng, cô ta nhanh chóng đã ngất xĩu.
Hai người vệ sĩ đặt Anh Thư bên ghế phụ rồi một mạch lái xe đến căn nhà hoang ở ngoại thành, Tuyết Nhi đã chờ sẵn ở đây
Nhìn thấy dáng người Anh Thư, cô thầm hài lòng.
Hai người vệ sĩ nhanh chóng lấy dây thừng trói chặt tay và chân ả ta lại
Tầm hơn ba mươi phút, Anh Thư từ từ mở mắt, khung cảnh xung quanh lạ lẫm vô cùng.
Ấy thế, phía sau cô ta còn có hình dáng của một cô gái đang bắt chéo chân ngồi trên ghế, phía sau là hai tên vệ sĩ và kế bên còn có một cô gái trẻ khác
- Tuyết Nhi, mày dám bắt cóc tao?
Cô khoanh hai tay trước ngực, để lại cho Anh Thư một nụ cười khinh bỉ rồi nói
- Đương nhiên rồi
Tuyết Nhi dừng lại nhìn người chị gái mình từ trên xuống rồi nói tiếp
- Nợ nần giữa tôi với chị giải quyết nốt vào hôm nay đi
- T..tao với mày...thì có nợ..
nợ nần gì chứ
Tuyết Nhi nhìn ả bằng con mắt thâm hiểm, Anh Thư không rét mà run, gương mắt lấm lét, lấp bắp nói
- Một lần thuốc mê, lúc nãy tôi đã trả cho chị.
Một lần hạ dược, tạo cơ hội để lão Hoàng tổng ***** *** tôi? Còn gì nữa không, để tôi nhớ xem
Cô lấy ngón trỏ cuốn cuốn vào lọn tóc nhỏ như đang vờ suy nghĩ rồi hai mắt sáng lên
- À, từ nhỏ đến lớn mẹ con hai người đánh tôi tổng cộng ba mươi mốt lần, tất cả trên dưới sáu trăm năm mươi roi.
Hôm nay, tôi từ từ cho chị nếm thử
- Mày..mày
Nhìn gương mặt có vài phần lãnh đạm của cô, Anh Thư đột nhiên run lên.
Lần đầu cô ta cảm thấy sợ Tuyết Nhi
-