Cô bị ngớ ngẩn ra đứng tại chỗ không nhúc nhích được gì ? Cô nhìn vào bên thiết kế lại bắt cô đi làm thư ký, thì có phải là quá quắt lắm không, đây có được xem là trả thù cô không đây ! Tên chú già này đúng là nguy hiểm mà, không thể lường được trước, vậy là ngày nào cô cũng gặp mặt tên chú già này sao chứ đúng là quá trớ trêu.
Thấy cô vẫn cứ đứng ở đó anh liền hỏi.
-- Thư ký c Châu còn chuyện gì nữa sao ?
-- À không có gì.
-- Vậy thì cô đi làm việc đi,hay muốn tôi tiễn cô đến tận chỗ ngồi làm việc.
-- Không cần chú già đâu tôi đi ngay đây.
-- Khoang đã trong công ty phải gọi tôi là Tần tổng hoặc sếp.
-- Được tôi biết rồi thưa Tần tổng.
-- Tốt.
Cô bực bội đi ra ngoài, không quên mắng anh là " đồ ông chú già quá quắt "
Câu nói của cô vô tình để anh nghe thấy, không biết là cô cố tình nói lớn hay là do anh nghe được, nhưng điều đó không làm anh tức giận mà ngược lại là vui vẻ.
Cô đi ra ngoài thấy bàn làm việc của mình, liền đi lại đó ngồi tâm trạng vô cùng khó chịu.
Nhưng cô đâu biết rằng bên trong anh nhìn ra ngoài thấy cô tức tối, thì nhếch môi cười biểu cảm của cô đã bị anh thu hết vào tầm mắt của mình, dáng vẻ cô tức giận trông cũng thật dễ thương.
Trong thời gian làm việc, có những hồ sơ không hiểu cho lắm, không biết hỏi ai thì đột nhiên nhớ ra trợ lí của anh, cô liền đứng dậy đi hỏi.
Anh bên trong đang làm việc thì nhìn ra ngoài, không thấy cô đâu liền khó chịu, mới vừa lúc nãy còn ở đó bây giờ thì mất tiêu anh tính đi ra ngoài thì thấy cô đi vào nên cũng không ra ngoài.
Anh nhìn dáng vẻ cô làm việc nghiêm túc thì vô cùng dễ thương, ngắm nhìn cô một lúc rồi tiếp tục làm việc.
Lần này anh đang làm việc ,cầm ly nước lên không có nước, liền gọi cho cô nhưng chờ mãi không thấy cô nhấc máy, liền nhìn lên không thấy cô ở đó, anh liền khó chịu không thôi,anh bật dậy đi ra ngoài.
Đi lại bàn làm việc của cô thấy những giấy tờ của cô đang có chỗ chưa làm xong,liền hiểu chắc là đi hỏi, anh ngồi xuống ghế xem tài liệu cô làm thì có những chỗ còn thiếu xót rất nhiều.
Cô lúc này hỏi trợ lí xong liền về chỗ ngồi, đã thấy anh ngồi ở đó, cô ôn tồn đi lại đứng trước mặt anh.
-- Tần tổng chú tìm tôi sao ?
-- Phải cô nãy giờ đi đâu ?
-- Tôi đi hỏi những hồ sơ này.
-- Sao không hỏi tôi.
-- Chú làm việc bận rộn như vậy ai dám hỏi chứ .
Cô nói nhỏ trong miệng nhưng anh vẫn nghe được mà đáp trả.
-- Nhìn tôi cô sợ lắm hay sao ?
-- Không có.
-- Không có thì cứ việc hỏi.
-- Tôi...
-- Được rồi pha cho tôi ly cà phê, đừng quá ngọt, còn nữa sau này cái gì không biết thì cứ việc hỏi tôi.
-- Ồ.
-- Đi pha đi còn đứng đó làm gì ?
-- Tôi đi ngay.
Cô ba chân