Đến bar,ba người đàn ông cùng tụ họp với nhau, anh thì không nói gì nhìn ly rượu rồi uống hết một hơi.
Triệu Minh Đức và Hàn Lâm lần đầu thấy anh như vậy ? Chắc chắn là xảy ra chuyện, khi không kêu đi uống rượu, không nói không đằng tự mình uống, chắc chắn là chuyện thường tình cảm đây rồi.
Triệu Minh Đức mạo hiểm lên tiếng hỏi.
-- Âu Thiên cậu làm sao vậy ?
-- Không sao .
-- Không sao mà một ly rượu như vậy ,cậu nóc hết, nói đi có chuyện gì ?
-- Tôi hỏi hai cậu,khi bị người khác bàn tán nói mình này nọ, nhưng lại giận lên người khác, mà người bị giận không biết gì ? Cứ như vậy mấy ngày không chịu được liền hỏi lại, nhưng lại nói không có quan hệ gì, trong lòng cảm thấy rất là khó chịu.
-- Ý cậu là người đó giận cậu ,làm cậu khó chịu trong lòng.
-- Ừm.
-- Hà há...!này là cậu để ý người ta rồi.
-- Không thể nào chỉ mới có mấy ngày kia mà.
-- Thích một người đâu cần phải có thời gian dài, cậu lần đầu gặp người ta liền cò chút để ý, cộng thêm tiếp xúc gần nhau chắc chắn là có rồi, lúc này không còn là thích mà là yêu.
( Hàn Lâm )
-- Đúng đó Hàn Lâm nói rất đúng, thích hay yêu một người từ cái lần đầu tiên là đều bình thường, không cần chờ thời gian dài có thể thích được.
-- Vậy là mình yêu cô ấy sao ?
-- Ây dô là tiên nữ nào làm cậu như thế vậy.
-- Thư ký mới của cậu sao ? ( Hàn Lâm )
-- Thật sao Thiên.
-- Biết rồi còn hỏi.
-- Vậy không biết là hên hay xui cho cô gái đó nữa.
-- Cầm mồm lại đi.
Anh suy nghĩ những lời nói của Hàn Lâm, vậy là anh yêu cô rồi sao ? Phải rồi mỗi lần trêu cô tâm trạng anh đều vui, khi cô xa lánh giữ khoảng cách với anh làm anh rất khó chịu trong lòng.
Là anh yêu cô rồi sao ? Băng ngàn năm lâu dài cũng phải tan chảy mà thôi, quả thật anh đã tan chảy trước cô rồi.
Anh uống một lúc sau liền về biệt thự nghỉ ngơi, vẫn suy nghĩ đến cô hình bóng cô tức giận luôn nằm sâu trong tâm trí anh, lúc này anh bất giác mỉm cười tự nói.
-- Châu An Nhiên có lẽ tôi yêu em thật rồi.
-------…
Sáng hôm sau vẫn như mọi ngày cô thức sớm, chuẩn bị đi làm, hôm nay cô chọn cho mình một bộ đồ vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cá tính.
Cô trang điểm nhẹ rồi xuống nhà ăn sáng, ăn xong cô tạm biệt ba mẹ mình rồi đi làm.
Vào công ty cô thấy nhân viên hôm nay rất lạ, ánh mắt nhìn cô vô cùng kính nể không còn sự khinh bỉ nữa.
Cô cũng chẳng hiểu và cũng không muốn hiểu, cô vào thang máy lên phòng cao nhất, cô đi ra đi lại bàn làm việc, cô nhìn giờ đồng hồ cũng nghĩ anh sắp đến