Bên anh cùng hai người bạn của mình đi vào, vẫn là chỗ cũ rượu cũng như vậy, anh ngồi yên vị một chỗ nhìn xung quanh khắp nơi thì dừng lại một chỗ, anh nhíu mày nhìn về hướng đó thấy cô không khỏi khó chịu, cô xin anh về sớm là để vào những nơi này chơi hay sao ?Cô đúng thật là to gan mà, tuy anh tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì ? Chỉ ngồi nhìn cô ,còn cô cảm thấy hơi lạnh người không biết làm sao nữa, nhưng cô vẫn tiếp tục vui chơi.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô như con hổ đói muốn ăn thịt người vậy, hai người bạn của anh thấy anh hơi lạ nên hỏi.
-- Cậu làm sao vậy ?
-- Không có gì.
-- Nhìn cậu muốn ăn tươi ai vậy.
-- Nếu có cũng không phải cậu.
Hàn Lâm nghe anh nói như vậy liền muốn cho anh một ly rượu ,cho vào miệng anh để không nói những lời khó nghe.
Còn Triệu Minh Đức thì chỉ biết cười cười rồi thôi,
Cũng đã gần muộn ba cô gái vẫn còn ngồi đó uống rượu, hết ly này đến ly khác, Tô Nhã Hân thì buồn bực ly nào cũng đến nổi say khướt vẫn uống.
-- Khốn nạn, xấu xa.
-- Được rồi cô ôi chuyện nó cũng xảy ra rồi thôi bỏ đi.
-- Sau mà bỏ được, tại sao anh ấy lại đối xử với mình như vậy chứ.
-- Tên đó chỉ là chơi qua đường, có cậu ngốc mới đi yêu tên đó.
-- Hu.hu.
mình không can tâm, mình hận anh ta.
-- Thôi ngoan nào.
Cô từ nãy giờ nhìn hai cô bạn mà lắc đầu, yêu chi cho khổ giờ khóc lóc than vãn, đúng là mệt cô uống hết ly rượu liền lên tiếng.
-- Được rồi đừng uống nữa về thôi.
-- Mình không về, mình muốn uống nữa.
-- Tô Nhã Hân cậu vì một người hành hạ bản thân mình ,cậu thấy có đáng không ?
-- Huhu..cậu quát mình, không an ủi thì thôi đi còn quát nữa.
-- Mệt cậu thật.
Tình hình là ba cô vẫn cứ uống mãi không thôi,cón anh vẫn luôn nhìn cô, Hàn Lâm thấy anh nhìn có hướng liền nhìn theo , phát hiện anh nhìn ba cô gái đó mỉm cười nói.
-- Đừng nhìn nữa muốn bắt chuyện thì qua đó đi.
-- Không tới lượt cậu.
-- Xía muốn mà còn bày đặt.
Anh liếc nhìn Hàn Lâm khiến Hàn Lâm rét người ,không dám hó hé gì.
Chơi được một lúc cô bắt đầu cũng có dấu hiệu say nhìn qua Lý Mỹ và Tô Nhã Hân đã gục xuống bàn, cô đứng dậy định kêu người, nhưng đến đi còn