Cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, mà cũng không muốn hiểu, ngoài vườn hai người nhìn nhau ,phía sau cô là một cô bé đang núp sợ vì bị anh đánh, cảnh này giống như một gia đình nhỏ vậy .
Con làm sai bị ba rượt đánh kết quả lại chạy ra sau lưng mẹ mà núp, một khung cảnh ai nhìn vào cũng giống như gia đình hạnh phúc vậy.
Bên trong biệt thự, anh và cô ngồi ở sofa kế bên cô là cô bè tiểu Yên đang ngồi cạnh cô, nhưng gương mặt lại trêu chọc anh, vì ngày hôm nay đã có cô chóng lưng nên không sợ anh nữa, nhưng đâu có nghĩa là anh không làm được gì ?
Buổi trưa không khí trong căn biệt thự cũng không có gì mới mẻ, chỉ là nghe gió rì rào thổi,kèm theo tiếng chim chóc ríu rít với nhau.
Đến trưa anh và cô ở lại dùng trưa cùng người đàn ông đó, người đàn ông mà anh gọi là chú tên là Dương Quang, từng là một người quen chí cốt của anh, nhưng về sau ba anh mất, ông ấy cùng vợ minh ra nước ngoài sinh sống rồi có tiểu Yên như ngày hôm nay.
Dù là ông ấy ra nước ngoài sinh sống nhưng luôn quan tâm anh, và dạy anh cách sống và tàn nhẫn với xã hội, ai tốt với mình thì mình tốt lại, còn không thì ngược lại.
Nhờ sự chỉ bảo nên anh mới có được thành tựu ngày hôm nay, nên anh rất kính trọng ông.
Bữa tra bốn người cùng nhau dùng bữa, cô nhìn món ăn trên bàn thì biết nó ngon đến cỡ nào, dù sau cũng là khách đến nhà người ta thì phải nén lại vào trong.
Cô ngồi kế bên anh, đối diện với cô là tiểu Yên,con bé rất hay cười nên cũng làm cô thoải mái một chút, nếu không thì sẽ chết ngạt mất.
-- Hai đứa cứ tự nhiên dùng, không cần ngại xem như nhà của mình đi.
-- Cháu biết rồi, chú cứ dùng đi .
-- Ừm...
Mọi người vui vẻ cùng nhau dùng cơm, trong suốt bữa ăn anh luôn tỉ mỉ chăm chút gấp đồ ăn cho cô, khiến hai người kia nhìn mà muốn đánh cho anh một trận, một người thì già cả đâu ai muốn ăn đường, còn một người thì sắp vị thành niên lại bị anh và cô thể hiện ra chỉ biết thở dài.
Dùng trưa xong, cũng không còn sớm anh và cô xin phép ra về, cô bé tiểu Yên thì khư khư giữ cô lại, đòi cô ở lại chơi với cô bé.
--Chị xinh đẹp chị ở lại chơi với em đi.
-- Không ấy bữa nào chị rãnh chị qua chơi được không ? Giờ