Đến trưa cô chuẩn bị thay đồ rồi xuống phòng khách chờ hai người bạn của cô đến, trong biệt thự bây giờ chỉ có cô, ba mẹ cô thì đi thăm bệnh họ hàng nên cũng không có ở nhà.
Cô ngồi trong phòng khách buồn chán, liền lấy điện thoại ra nghịch một lát trong thời gian chờ hai người kia đến.
Cô đang lướt thì vô tình thấy được một công ty đang tuyển nhân viên, cô nhấn vào xem là một công ty lớn trong và cả ngoài nước, đọc tin tức trên đó địa điểm cũng là thành phố cô đang ở ,đọc một lượt cô liền thấy có vị trí phù hợp với mình, cô liền lưu lại thông tin để khi nào cô cần sẽ đi đến đó.
Ngồi chờ đợi thì cuối cùng hai con người kia cuối cùng cũng đến,cô bước đi ra ngoài nhìn hai cô bạn phải nói là chỉ biết lắc đầu, hẹn mười giờ mà bây giờ thành mười giờ rưỡi.
Hai cô bạn nhìn cô mỉm cười, thay cho việc không biết nói gì khi đến trễ, cô cũng không muốn nói nên vào xe đến trung tâm mua sắm luôn vậy.
Đến nơi ba cô gái bước ra từ trong xe,khiến ai đi ngang qua cũng phải quay đầu nhìn lại.
Ba cô vui vẻ đi vào trung tâm thương mại, đầu tiên là cửa hàng thời trang, đi xem một lượt thì cô cũng ưng ý được vài bộ nên đã lấy chúng,còn hai người kia thì thấy nào được đẹp là hốt đi hết, nếu cô không cản chắc cái cửa hàng này sẽ bê về nhà luôn mất.Tiếp tục là những cửa hàng khác nhau,mỗi thứ cô mua một ít khi nào hết thì mua tiếp vậy, mà mua nhiều cầm cũng mệt nên thôi mua những thứ mình cần là được .
Ba cô gái mua sắm xong liền rũ nhau đến một nhà hàng ăn trưa luôn, vì đi từ nãy đến giờ nên năng lượng trong cơ thể cũng đã tiêu hao, nên phải đi ăn một bữa no nê.
Đến nơi ba cô bước vào nhà hàng vô cùng sang trọng và quý phái, ở nhà hàng này sẽ có phòng riêng cho khách muốn có không riêng, và còn một cái nữa là không muốn ngột ngạt họ có thể chọn chỗ ở ngoài để thoải mái hơn.
Và cuối cùng ba cô gái chọn ngồi ở ngoài, vị trí ngay khung kính nhìn ra ngoài sẽ thấy xe cộ chạy qua chạy lại, chọn được vị trí cả ba người cùng gọi món ăn và thức uống cho riêng mình, gọi xong phục vụ sẽ vào trong chuẩn bị, ba cô gái thì nhàn rỗi tán gẫu với nhau.
-- Hai người các cậu mua đồ còn nhiều hơn mình nữa.
-- Vậy mà nhiều thấy ít đó.
( Tô Nhã Hân )
-- Bộ tính đem cửa hàng đó về mới gọi là nhiều à.
-- Cậu không cản chắc mình cũng đem về thiệt.
( Tô Nhã Hân )
-- Mình không còn gì để nói.
-- Nè lần này cậu về có định làm gì không ? ( Lý Mỹ )
-- Trước mắt mình muốn nghỉ ngơi.
-- Cũng được nghỉ ngơi lấy lại sức, mà cậu định làm gì ?