Mới đó cô đã sống ở đây với Nhạc Tử Lôi được một tuần nhờ vết thương ở cổ nên Nhạc Tử Lôi cũng không có hành động gì quá đáng chỉ hôn hít sờ soạng khắp người cô
-Chủ tịch tối nay ngài có một buổi tiệc do chủ tịch Tống tổ chức_Trần Tô Kỳ vừa thông báo vừa nhìn Nhạc Tử Lôi
-Tiệc sao? Được chuẩn bị đi _Nhạc Tử Lôi nói xong cũng rời đi để lại cho Trần Tô Kỳ đầy ngạc nhiên, tất nhiên là phải ngạc nhiên vì đó giờ dù có tiệc do tập đoàn lớn nào Nhạc Tử Lôi đều không tham gia, đây đúng là một chuyện kỳ lạ.
-Ông chủ đã về
-Song Điểm đâu?
-Thưa Diệp tiểu thư đang ở ngoài vườn
Xảy những bước chân dài ra ngoài vườn hiện diện trước mắt hắn là cô đang khom lưng tưới cây đều hắn để ý là cô đang mặc áo sơ mi của hắn càng trở nên quyến rũ làm hắn muốn phạm tội
-Ngoài này lạnh lắm, sao lại ra đây?_Nhạc Tử Lôi ôm cô từ đằng sau dịu dàng hỏi
"Bụp" ống nước trên tay rơi xuống biểu hiện cô bị giật mình
-Anh làm tôi giật mình_Cô luốn cuống ngồi xổm xuống nhặt lại ống nước
-Em làm gì xấu xa sao mà giật mình_Nhạc Tử Lôi đánh ánh mắt nghi ngờ nhìn cô như muốn nhìn hết toàn bộ tâm tư của cô
-Làm....gì có....chỉ là anh làm tôi giật mình thôi_Cô
đảo mắt qua lại quả thật cô đang suy nghĩ cách trốn khỏi đây nên mới hoảng loạn như vậy
-Vậy sao? Đừng lừa gạt tôi_Nhạc Tử Lôi áp môi mình vào môi cô chỉ là dịu dàng hôn không có tư vị chiếm đoạt
-Ưm.....tránh ra_Cô bất ngờ quơ tay đẩy hắn ra không may ống nước còn đang phun nước một đường thẳng nhắm ngay hắn mà phun khiến Nhạc Tử Lôi ướt nhẹp
-Em dám_Nhạc Tử Lôi trừng mắt cô gái đang hoảng sợ
-Tôi....tôi không cố ý_Cô hoảng sợ lắp bắp nói, Nhạc Tử Lôi không nói gì chỉ đưa tay đoạt lấy ống nước ngay cô mà phun nước khiến cô ướt như Nhạc Tử Lôi
"Á" cô lo lắng nhìn nước dần thấm vào áo sơ mi trắng làm lắp ló Nội y bên trong
-Tên điên anh làm gì vậy?_Cô dùng tay kéo Áo đang dính trên người
-Em dám chửi tôi điên? Em có muốn biết tôi điên thế nào không? _Nhạc Tử Lôi gian tà nói thuận tay kéo cô vào lòng tay mạnh mẽ dựt mấy cút áo đầu.