Sau khi cô tỉnh dậy thì có một mùi khử trùng sộc lên mũi khiến cô cau mày lại. Cô mở đôi mắt ra nhìn, đây là bệnh viện sao? cô thấy liền lấy tay chống lên ngồi dậy. Đã 2 ngày cô nằm ở đây, mà không được uống nước nên bây giờ họng cô khô khát. Cô quay sang lấy cho mình cốc nước thì cơn đau truyền đến khiến mặt cô tái nhợt. Cô vẫn cố gắng với cốc nước trên bàn mặc kệ sự đau đớn của thân xác. "Choang..." một tiếng khá to vang lên, khiến cho mấy tên thuộc hạ của hắn và ông quản gia xông vào. Cô vì không may mà làm rơi cốc nước, cô nói giọng mệt mỏi:
\- Lấy tôi nước.
Mấy tên thuộc hạ vui vẻ nói :
\- Phu nhân người tỉnh rồi, mau cho người đi báo cho thiếu gia.
Cô đau khổ nói lại:
\- Làm ơn hãy lấy cho tôi cốc nước.
Tên thuộc hạ nghe vậy liền nói :
\- Xin phu nhân chờ tôi tí.
Cô gật đầu, bọn chúng nói vậy thì liền đi ra ngoài, để lại ông quản gia. Cô hỏi :
\- Đây là bệnh viện tư đúng không ạ ?
Ông quản gia gật đầu, đáp :
\- Đây là bệnh viện của Lâm Thị xây ạ.
Cô nhắm mặt lại tĩnh dưỡng. 15 phút sau, hắn đi vào cùng cốc nước trên tay. Hắn nói :
\- Bác quản gia, bác ra ngoài đi.
Ông quản gia nghe vậy liền cúi đầu rồi ra ngoài. Hắn đi đến bên cạnh chiếc giường cô đang nằm nhìn cô chắm chăm rồi hỏi nhỏ :
\- Em đang ngủ sao?
Đầu cô nhanh hơn não liền gật đầu lìa lịa. Hắn vuốt tóc cô, khiến cô không khỏi run lên, cảm giác này thật giống với ông chú đó. Hắn thấu cô run liền cau mày hỏi :
\- Em run là đang sợ tôi sao ?
Giọng hắn nói bây giờ thật khác hôm qua, ôn nhu dịu dàng đến lạ thường, còn hôm qua như con hổ bị chọc tức vậy muốn cào xé giết cô. Cô không trả lời hắn quay sang phía bên kia để tránh ánh mắt hắn nhìn cô chăm chăm. Hắn hỏi :
\- Em uống nước không ?
Cô lắc đầu, hắn kéo cô lại để nhìn gương mặt cô, hắn nói :
\- Em không nói chuyện với tôi ? Không cả nhìn tôi lấy một lần ? Em mở mắt ra nhìn tôi đi, bảo bối!
Cô nghe vậy thì mở mắt ra nhìn hắn. Hắn cười, ôm cô vào lòng, nói :
\- Ngoan lắm !
Giọng cô hơi khàn khàn nói :
\- Tôi muốn gặp bà Lục.
Hắn đang ôm cô nghe thấy thế hắn không ôm cô nữa mà nhìm cô nói :
\- Em dám nhắc đến người khác trước mặt tôi.
Cô với ly nước của hắn đang cầm rồi uống ực, hắn vẫn để cô ngồi trong lòng, hắn nói :
\- Chậm thôi, chậm thôi, đâu ai tranh nước em đâu mà uống như thế. Sặc nước bây giờ, chậm thôi.
Cô mặc kệ lời hắn nói vẫm uống như ai định cướp giật cốc nước của cô vậy. Cô uống xong liền nói :
\- Tôi muốn gắp bà Lục.
Hắn không nói gì, đứng lên, cầm cốc nước để lên cái tủ cạnh giường, cô nói lại lần nữa :
\- Tôi muốn gặp bà Lục!
Hắn nghe vậy liền quay lại nhìn cô bằng đôi mắt tức giận, hắn nói :
\- Em gặp để làm gì ? Muốn tìm người giúp em trốn khỏi tôi sao ?
Cô lắc đầu nói :
\- Không, tôi tìm để lấy đồ? Mà một bà già thì làm sao giúp tôi trốn khỏi anh.
Hắn nghe vậy thì đỡ tức hơn. Hắn đi đến lại gần, định vuốt tóc cô thì cô lùi lại, hắn nhìn cô chăm chú, hắn ngồi cạnh giường rồi hỏi cô :
\- Có phải em