Sáng hôm sau, khi ông mặt trời đang lên tới tận đỉnh núi để uống trà thì là lúc cô bị hắn gọi dậy. Cô lười biếng nói :
\- Không dậy đâu. Tôi muốn ngủ !
Hắn lay cô nói :
\- Dạy đi ở dưới có thịt bò xào, trứng ốp và nhiều thứ ngon lắm.
Cô lắc đầu nói :
\- Không ăn đâu.
Hắn kéo cô dậy cô thì bám vào ga giường. Hắn đành phải nói :
\- Nếu không dậy tôi sẽ cưỡng hôn em.
Cô nghe vậy liền nhớ đến buổi hôm qua, nên bật dậy. Hắn cười rồi nói :
\- Để anh giúp em vệ sinh cá nhân nhé.
Cô lắc đầu nói :
\- Không cầ...
Chưa nói xong thì đã bị hắn bế lên, đi thẳng vào nhà tắm. Sau khi đánh răng rửa mặt thì cô với hắn xuống phòng ăn. Đang ắn sáng với hắn thì điện thoại của cô vang lên. Và điện thoại của cô hắn đáng cầm, cô thấy điện thoại mình đổ chuông không khỏi sợ hãi. Cô mong người gọi không phải là Tống Hành Tư, và quả đúng là không phải tên biến thái đấy mà là bô cô. Hắn bắt máy nghe thì bên kia có giọng truyền tới :
\- Mày đang ở đâu ? Còn không mau về nhà.
Hắn bật loa ngoài rồi nói :
\- Cô ấy lấy chồng sinh con rồi thì về nhà ngoại làm gì ?
Bố cô nghe vậy liền tức giận nói :
\- Mày là thằng nào mà dám nói với tao như vậy ? Tao là bố của của chủ máy, là chủ tịch của Trịnh Thị đấy ! Có phải mày là là tiểu bạch kiểm\* đúng không. Hừ quái lạ tại sao nó lại lấy của tao tận 100 vạn, hóa ra là bao nuôi mày...
Ông ta chưa nói xong thì hắn tắt máy, mặt hắn bây giờ nhìn rõ ba vạch đen. Cô thì nghe vậy liền không nhịn được cười mà cười ha hả khiến hắn cáng thêm tức giận, hắn hỏi cô :
\- Sao em lại cười ?
Cô vừa cười vừa nói :
\- Đường đường là Lâm Tổng của Lâm Thị thế mà bị nói là tiểu bạch kiểm\* ăn bám phụ nữ, đúng là không thể nhịn được cười.
Cô vừa nói xong thì ông ta gọi lại, nhưng lần này người nghe máy là cô. Cô dịu dàng hỏi :
\- Thưa bố yêu