Mạnh Kha lái xe đến một cái nhà kho hoang cách xa khu rừng. Đến nơi, Mạnh Kha xuống xe. Con cô với hắn ngồi trên xe, hắn kéo cửa kính xuống nói :
\- Chúc cậu may mắn.
Mạnh Kha cười khổ với tên này. Mạnh Kha quay lại cười, nói giọng mỉa mai :
\- Chúc mừng cái gì, cậu nên chúc hôm nay chúng ta thoát khỏi bọn chúng.
Vừa nói xong thì mười cái xe đen đi vào, đỗ lại, rồi tất cả người trong xe đi xuống. Một tên đó nói to :
\- Mau thả phu nhân bọn ta ra !
Mạnh Kha cười kinh đáp :
\- Phu nhân của ngươi ? Nghe vui tai ghê.
Tên kia tức giận hét to :
\- Nếu không thả tao giết mày, mày chỉ có một người bọn tao có hơn mày mấy chục thằng đấy.
Mạnh Kha cười to, vỗ tay. Từ trong nhà kho một đoàn người xuất hiện phải lên đến một mấy trăm người. Đằng xa xa đang có vài người cẩm khẩu súng tỉa ngắm bắn. Hắc Bảo cùng một đoàn xe đến, đi vào. Mạnh Kha thấy liền hét :
\- Bảo bối.
Hắc Báo nghe thấy liền đỏ mặt, nói :
\- Câm mồm !
Hắc Báo tiến về chỗ của MạnhKha. Mạnh Kha cười nhìn tên cầm đầu bên kia nói :
\- Bây giờ người của tôi lại gấp mấy chục lần người của cậu rồi.
Tên bên kia nghe vậy liền tỏ ra hơi sợ hãi. Mạnh Kha quay lại nhìn Hắc Báo. Cậu ôm eo Hắc Báo nói :
\- Bảo bối, chúng ta thi đi. Nếu tôi giết được nhiều đứa hơn trong trận này thì chhungs ta lên giường ôn lại kỉ niệm đếm hôm đấy, còn nếu em thắng thì làm gì tôi tùy em.
Hắc Báo đen mặt, nói :
\- Được.
Cả hai đều rút súng ra. Hắn vì sợ cô nhìn thấy cảnh tượng máu me nên đã xoa người cô sang hướng khác, để lưng cô nhìn thấy cảnh tượng đó thôi. Hắn khẽ hỏi cô :
\- Trong hai ngày em đã ăn gì ?
Cô gãi đầu đáp :
\- Em .... em
Hắn cúi đầu thơm má cô, nói :
\- Anh đoán là em không ăn đúng không ?
Cô gật đầu, nói :
\- Chỉ mỗi tối này khi biết em sẽ được gặp anh nên em đã ăn tối rồi. Em muốn anh một chuyện.
Hắn đáp :
\- Em hỏi đi.
Cô ngước lên nhìn hắn, hỏi :