Cô đi xuống bếp, thì thấy đầy đủ đồ cô cần rồi, cô bắt đầu nấu canh giải độc. Tên quản lí thấy được cô đang loay hoanh ở phòng bếp liền hỏi :
\- Em cần anh giúp gì không ?
Cô gật đầu trả lời :
\- Có ! Mau lại đây.
Tên quản lí đi đến, cô nói tiếp :
\- Anh mau lấy hai bát nước lọc đun lên, chờ cho sôi năm phút rồi đổ chỗ bông hoa này vào hâm trong mười phút sau đó cho thêm nhân sâm, hâm thêm hai mươi phút rồi đổ ít rượu mà tên đó thích vào, rượu chỉ được một ly thôi, sau đó chờ thêm ba mươi phút.
Tên quản lí gật đầu rồi bắt đầu làm theo các bước cô bảo. Cô đi ra ngoài thì có một cô gái đi đến nói :
\- Cô bé để chị bế em đi tắm.
Cô lạnh lùng đáp :
\- Chỉ chỉ cẩn chỉ đường thôi, tôi có chân nên có thể đi được, không cần chị bế.
Cô gái đó liền bối rối trước câu nói của cô. Cô gái không dám nói gì thêm mà chỉ dẫn cô đi đến phòng tắm. Cô thở dài, rồi tắm. Lúc ra nhoài cô được chuẩn bị cho bộ quần áo rất đáng yêu, đó bộ được làm từ lông cừu, được nhuộm màu hồng, có hai cái tai con lợn trên cái mũ, còn có cả chiếc đôi đáng yêu nữa. Cô tắm xong thì trở nên trắng trẻo, đôi má phúng phính, nhìn thôi là muốn cắn. Cô đi ra ngoài, đi đến phòng bếp. Tên quản lí đó đang múc canh giải độc ra bát. Cô thấy vậy liền nói :
\- Anh đừng cho anh ta uống vội, chờ khoảng một tiếng nữa rồi mang lên cho anh ta uống.
Tên quản lí đó gật đầu rồi nói :
\- Vậy cô giúp tôi trông thuốc được không ?
Cô gật đầu, tên quản lí đó rời đi. Cô bê bát thuốc lên phòng anh. Lúc cô lên phòng,thì chỗ băng vết thương đang bị máu thấm đẫm. Cô thở dài rồi để canh giải độc lên chỗ kệ đầu giường rồi đi lấy băng. Sau một hồi vật