Cô bước ra khỏi chiếc taxi cô đi thẳng vào một con hẻm tối . Cô dừng chân ở một cửa hàng cổ, mở cửa ra thì có một người phụ nữ lớn tuổi nói :
\- Mạn Mạn đấy à ?
Cô đáp lại giọng nói đó :
\- Bà Lục ! Là cháu, cháu đến để lấy thuốc ạ .
Bà Lục kia đi ra từ quầy tiệm đến chỗ cô rồi ôm, hỏi :
\- Nào vào đây để bà khám cho . Cháu đấy , bà đã dặn là cứ một tháng đến đây một lần sao cứ ba tháng mới đến ! Nếu cứ trì hoãn thì không tốt đâu không tốt đâu !
Cô cười nói :
\- Có sao đâu ạ ?
Bà Lục đó mới kéo cô vào trong một căn phòng, căn phòng này có rất nhiều đồ cổ, cũng chứa rất nhiều loại thảo dược quý hiếm . Bà cho cô ngồi vào một cái ghế rất cổ rồi nói :
\- Cháu lại gầy đi sao ? Nhìn cháu sao gầy gò thế này ?
Cô lắc đầu nói :
\- Đâu, cháu vẫn tăng cân mà .
Bà cười rốt cô cốc nước rồi hỏi :
\- Dạo này Mạn Mạn ổn chứ, có phải lại cãi nhau với bố không ?
Cô cầm cốc nước uống một ngụm rồi nói :
\- Mấy hôm trước đúng là cháu cãi nhau với ông ta, nhưng cháu vẫn ổn .
Bà Lục nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, cô bất chợt bị nhìn thẳng vài mắt nên liền tránh né , bà nói :
\- Cháu đó, suốt ngày nói dối ! Đôi mắt của cháu nó thật đẹp, nhưng nó luôn cho ta biết cháu ổn hay không ?
Cô cười tươi nói :
\- Chẳng phải cháu vẫn cười hay sao ?
Bà Lục nhìn nụ cười cô ngán ngẩm nói :
\- Cháu vẫn thế ! vẫn luôn muốn che dấu mọi thứ, hãy mở lòng ra và cảm nhận thế giới này . Ta biết cháu cười, nhưng nụ cười đó chứa gì chẳng lẽ ta còn không biết . Những sự căm hận thì hãy buông bỏ, sự thật thì hãy chấp nhận, nỗi buồn thì quên đi, đừng một mình chịu đựng tất cả nữa . Nếu mệt thì hãy nói, nếu buồn thì hãy khóc . Cháu hãy sống thật với bản thân, đừng lừa dối chính mình nữa, cháu đâu mạnh mẽ như vậy ! Mọi thứ chỉ là giả tạo thôi ! Mẹ cháu đã mất , bố cháu đã không còn yêu thương cháu nữa, hãy đối mặt với chính nó, đừng né tránh thực tại . Hãy dũng cảm đối đầu với nó ! Ta tin cháu sẽ vượt qua được ! Hãy chạy đến ánh sáng, chứ đừng ở mãi bóng tối !
Cô nghe vậy nụ cười trên môi vẫn còn, nhưng sao giọt lệ nóng hổi lại lăn dài trên gò má cô . Cô nghe đến mẹ cô thì kí ức đó lại ùa về một lần nữa !
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trước ngày sinh nhật cô :
Cô đang chạy tung tăng trong vườn thì có một người phụ nữ rất xinh đẹp gọi :
\- Mạn Nhi, Mạn Nhi, con đâu rồi ?
Cô nghe thấy tiếng của mẹ mình liền chạy đến ôm chân mẹ mình .\( Mẹ cô là Hoàn Yên Yên \) . Cô nói :
\- Mẹ ơi ! Con đây . Mai chúng ta đi đến công viên chới nhé !
Yên Yên xoa đầu đứa con mình rồi nói :
\- Ngày mai không được , vì chúng ta phải chuẩn bị tiệc để ăn mừng công chúa của mẹ tròn năm tuổi chứ !
Cô lắc đầu nói :
\-