Dừng tay!
Một giọng nói từ bên ngoài hô to khiến Vương Lâm khựng lại.
Là Tần Minh, chủ nhân của căn nhà này - cha nuôi của Bạch Cửu Ngôn.
Bạch Cửu Ngôn nằm trên sàn, đôi mắt lim dim nhìn ông ta, là ông ta đang muốn giúp cô sao? Hay là...sợ đánh chết cô rồi sẽ không có ai hầu hạ ở trong nhà?
- Có chuyện lớn rồi!
Tần Minh phủi phủi nước mưa dính trên áo mình, ông ta bước vào nhà, tiến đến sofa rồi ngồi phịch xuống, lấy bình tĩnh.
- Chuyện gì mà nhìn mặt ông có vẻ lo lắng quá vậy? Chẳng phải ông đang ở công ty sao?
Vương Lâm vứt cây roi xuống đất, bà ta hỏi.
- Là Dạ gia, họ vừa gọi đến hỏi về bản hôn ước của hai gia đình.
Dạ gia - một gia đình giàu có, tiếng tâm lừng lẫy khắp mọi nơi ở thành phố này, lấn át cả sang các nơi khác, về kinh doanh, thương trường chẳng ai bằng họ cả.
Ông bà Dạ lo lắng cho đứa con trai đã gần 30 tuổi - Dạ Minh Hàn, lại chưa từng tiếp xúc với bất kỳ một người phụ nữ nào, nhưng mà có thì với tính cách thất thường khó chiều của anh, cũng chẳng ai dám lại gần đâu.
Họ đành bất lực, phải dùng biện pháp mạnh là lôi cái hôn ước cũ kỹ này ra để ép buộc Dạ Minh Hàn, anh vì bị gia đình dồn đến chẳng còn đường để phản đối nên đành gật đầu đồng ý bừa vậy.
- Thế thì tốt rồi!
Vương Lâm mừng rỡ, nếu xây dựng được mối quan hệ với Dạ gia thì chẳng phải một bước lên mây hay sao?
- Bà định gả Du Du cho tên lập dị Dạ Minh Hàn đó sao?
Nghe đến đây Vương Lâm khựng lại, Tần Du Du thì giật mình, cô ta đứng bặt dậy, vẻ mặt hiện rõ hai chữ "Không muốn!".
- Không! Con tuyệt đối sẽ không gả cho tên lập dị đó đâu!
Tần Du Du kích động hét to.
Vương Lâm gật đầu.
Làm sao bà ta có thể gả đứa con gái vàng ngọc của bà ta cho một kẻ thần kinh đó chứ?
- Haizz...
Tần Minh thở dài, ông đưa tay dai dai hai bên thái dương.
- Đó chính là vấn đề khiến tôi đau đầu, nếu lập được mối quan hệ với Dạ gia, công ty, nhà cửa và địa vị chúng ta sẽ lên được một bậc nữa.
Ông ta khựng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng làm sao mà gả Du Du đi được?!
Tần Minh và Vương Lâm im lặng suy nghĩ, đúng là ông ta và Vương Lâm rất muốn níu lấy mối quan hệ với nhà họ Dạ, nhưng phải làm sao được đây? Điều họ chắc chắn là sẽ không bao giờ gả Tần Du Du qua đó.
- Còn Bạch Cửu Ngôn thì sao?
Tần Du Du im lặng nãy giờ, bỗng nhiên cô ta nhắc đến cô.
Bạch Cửu Ngôn bị xem là không khí từ nãy giờ, đột nhiên bị nhắc tới, cô giật mình, loạng choạng đứng dậy, gương mặt nhem nhuốc vô sắc nhìn bọn họ.
- Ý con là gì?
Tần Minh hỏi.
- Tại sao không để chị ta gả đi? Bên đó