Bạch Cửu Ngôn đang dọn rửa bát đĩa, điện thoại cô reo lên.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt cô trở nên lo lắng.
Vừa ấn nghe máy, đầu dây bên kia đã mở giọng ngọt ngào đến sởn tóc gáy.
- Cửu Ngôn, con ở đó sống tốt chứ?
Tần Minh - cha nuôi của cô hỏi.
Bạch Cửu Ngôn mím môi, cô nhanh chóng trả lời.
- Vâng.
- Có thể về nhà một chuyến được không? Ngay bây giờ đấy, con hãy về đây một chuyến nhé!
Tần Minh nói, trong lời nói của ông ta có phần gấp gáp rồi sau đó cúp máy không đợi cô trả lời.
Bạch Cửu Ngôn nhìn điện thoại, trong lòng cô lo lắng không thôi.
Đột nhiên gọi đến mở lời ngon ngọt, bọn họ đang muốn làm gì vậy?
Bây giờ có nên về đó không? Kể từ ngày cô kết hôn với Dạ Minh Hàn thì đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với họ.
Tần Minh gọi đến bảo cô về...ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Bạch Cửu Ngôn đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, cô vẫn quyết định không đi.
Chừng năm phút sau, điện thoại cô lại reo lên.
Ông ta lại gọi đến.
- ...Thật ra có một món đồ mà năm xưa người ở cô nhi viện giao cho ta, họ nói đó là đồ của con.
Ta gọi con đến là muốn trả nó về với con, Cửu Ngôn, con gãy sang đây một chuyến đi!
Tần Minh nói chậm rãi.
Đồ sao? Họ vẫn còn giữ đồ năm xưa của mình sao?!
Bạch Cửu Ngôn lo lắng, cô cũng không thể nhớ nó là gì nhưng tuyệt đối cô sẽ không để nó ở chỗ bọn họ.
Cho dù không muốn nhưng cô buộc phải đến đó một chuyến.
- Vâng...
Bạch Cửu Ngôn trả lời.
Tần Minh khẽ "ừm" rồi cúp máy.
Cô nhanh chóng chuẩn bị để đi tới Tần gia.
Đi đến cửa, Bạch Cửu Ngôn chợt nhớ ra gì đó, cô chạy trở lên lầu.
Ở phòng làm việc của Dạ Minh Hàn.
Bạch Cửu Ngôn gõ cửa.
Khỏi nói người bên trong cũng biết là cô vì ở đây còn ai khác nữa chứ.
- Vào đi.
Dạ Minh Hàn nói.
Bạch Cửu Ngôn mở cửa đi vào, cô ấp úng nói.
- Tôi...tôi có thể đến Tần gia một chuyến được không?
- Để làm gì?
Dạ Minh Hàn ngồi thẳng lưng tựa vào ghế.
Tư Kì Dương cũng nhìn cô.
Một áp lực vô hình đè lên cô khi bị cả hai người đàn ông kia chú ý, Bạch Cửu Ngôn hơi cúi đầu xuống, cô khẽ nói.
- Tôi đến để lấy đồ, sẽ về ngay thôi.
"..."
Dạ Minh Hàn im lặng.
Không phải cô nói người nhà họ Tần đối xử với cô tệ lắm sao? Cô ấy vẫn muốn trở về nơi đó?
- Tôi đưa cô đi.
Dạ Minh Hàn đứng dậy.
Bạch Cửu Ngôn liền ngẩn đầu lên, cô xua tay.
- Không cần đâu, tôi có thể tự đi được mà...
- Không được nhiều lời.
Anh nói, tiện thể với tay cầm lấy cái áo khoác lên cạnh rồi bước lại chỗ cô.
- Hai người đi rồi vậy thì tôi về đây.
Tư Kì Dương tỏ vẻ buồn chán.
Người ta đến chơi mà chủ nhà bỏ đi hết vậy?
Anh ta đi tới chỗ Dạ Minh Hàn vỗ lên vai anh một cái rồi cười cười.
- Hãy nhớ lời tôi nói đó.
Sau đó nhởn nhơ rời đi.
Bạch Cửu Ngôn hơi khó hiểu nhìn Tư Kì Dương rồi lại nhìn Dạ Minh Hàn.
Ngay giây nhìn anh, bốn mắt họ lại chạm nhau.
Cô cúi xuống, gương mặt có chút bối rối và lo lắng.
- ...Đi thôi.
Dạ Minh Hàn bước ra ngoài.
Không muốn khiến anh phải chờ đợi, Bạch Cửu Ngôn lập tức đi theo.
Dạ Minh Hàn làm tài xế đưa cô đi đến Tần gia.
Cả đoạn đường họ đều không mở miệng, một người thì nhìn cảnh vật bên ngoài còn người kia tập trung lái xe.
Đến trước cổng Tần gia.
Bạch Cửu Ngôn quay qua nhìn anh, cô rối rắm nói, sợ sẽ khiến anh khó chịu.
- Tôi vào lấy đồ rồi sẽ ra ngay, anh ở đây chờ một chút nhé?
Dạ Minh Hàn im lặng một lúc rồi "Ừm".
Cô thầm thở phào rồi mở cửa xe đi vào trong, nhìn theo bóng lưng cô, Dạ Minh Hàn có chút trầm tư.
Anh nhớ lại lời nói của Tư Kì Dương vừa nãy.
- Tôi thấy Bạch Cửu Ngôn đó vô cùng tốt, cậu thật sự không có chút gì là để ý đến cô ấy trong thời gian qua sao? Người như vậy rất hiếm đấy, tôi cứ có cảm giác cô ấy hoàn toàn không giống những người phụ nữ ngoài kia.
Tư Kì Dương luyên thuyên nói.
Anh ta là đang cố gắng dẫn dắt tâm trí của Dạ Minh Hàn đặt ở một nơi đúng đắn.
Haizzz...được cô vợ tốt như vậy mà lại không biết tỏ lòng yêu thương quan tâm gì hết.
- Không cần cậu dạy đời tôi.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói.
- Dạy đời khỉ gì? Cậu không cảm nhận được cô gái Bạch Cửu Ngôn đó rất nhút nhát và yếu đuối sao? Một người như vậy thì phải cần có một người đàn ông tốt để bảo vệ chứ.
Cơ mà cậu tốt hay không thì tôi không biết.
Tư Kì Dương nhún vai thở dài, anh ta dựa vào ghế.
Dạ Minh Hàn lườm Tư Kì Dương.
Nhưng mà phải nói, Tư Kì Dương nói không sai chút nào.
Bạch Cửu Ngôn nhìn vào trông rất mong manh yếu đuối, cô gái này hình như còn hơi nhát nữa thì phải.
Ánh mắt cô ấy lúc nào cũng tràn ngập lo lắng và rụt rè, cứ như có một bóng đen tâm lý sợ hãi người khác vậy.
Tài liệu điều tra về Bạch Cửu Ngôn mà thư ký Đinh gửi hoàn toàn không có được thông tin hữu ích gì, chỉ có thông tin từ việc cô được người nhà họ Tần nhận nuôi và một vài thông tin bình thường khác.
Tại sao không thể tra ra được gia đình của cô? Cô nhi viện nào cũng không tra được?! Có một thế lực nào đó đã xóa