Anh có cần tôi giúp gì nữa không?
Bạch Cửu Ngôn nhìn anh, cô khẽ nói.
Trông Dạ Minh Hàn có chút suy tư, cô nghi ngờ anh đang muốn hỏi mình chuyện ban nãy sau đó ậm ừ nói tiếp.
- Chuyện lúc nãy...là tôi bị Tần Minh lừa đến.
Ông ta nói vẫn còn giữ đồ của tôi lúc vừa mới nhận tôi từ cô nhi viện về nên tôi mới đến để lấy lại.
Tôi không thể ngờ được...ông ta...tất cả bọn họ âm mưu dùng tôi thay cho Tần Du Du để gán món nợ do cô ta gây ra...
Giọng nói cô run rẩy, Bạch Cửu Ngôn hơi cúi đầu xuống, hai tay cô túm chặt lấy váy.
Thật sự cô rất tức giận.
Nhưng điều bất lực nhất là cô chả thể làm gì được bọn họ cả.
Bạch Cửu Ngôn mấp máy môi, cô nói tiếp, giọng nói tràn đầy uất ức.
- Bọn họ...bọn họ lại đẩy tôi đi thay thế cho Tần Du Du như cách họ...đẩy tôi đến đây vậy.
Nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống đất.
Dạ Minh Hàn vốn im lặng trầm tư lắng nghe nãy giờ, anh giật mình.
- Hức...hức....
- Đừng khóc nữa.
Anh đứng dậy, bước tới một bước, bất giác mà đưa tay chạm lên đầu cô.
Bạch Cửu Ngôn đang rất buồn bực cũng không khỏi bất ngờ, cô sụt sịt đưa tay dụi nước mắt rồi ngước lên nhìn anh.
- Kể cho tôi nghe...chuyện của em.
Hả? Có nghe lầm không? Sao hôm nay Dạ Minh Hàn lại dịu dàng như vậy?
Đôi mắt thấm đẫm nước mắt ấy tròn xoe nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Lần trước cô không muốn nói, nhưng bây giờ cô lại muốn kể cho anh nghe.
Không biết từ khi nào cô lại cảm thấy con người của Dạ Minh Hàn không phải người xấu, chỉ là anh lạnh lùng, dễ nóng tính và cục súc thôi.
Bạch Cửu Ngôn khẽ gật đầu.
Dạ Minh Hàn rút tay lại, anh quay lại ngồi xuống sofa.
- Qua đây.
Anh nói.
Bạch Cửu Ngôn ngoan ngoãn bước tới rồi ngồi xuống.
- Tôi muốn biết...gia đình của em, là gia đình em chứ không phải lũ người khốn kiếp kia.
Giọng anh trầm trầm, cực kì nam tính và có chút gì đó gọi là dễ thu hút người.
Nhưng với cái con người tính tình khó khăn này, cho dù có thu hút thì ai mà dám lại gần chứ.
- Bạch gia...năm tôi bốn tuổi, cuộc sống của tôi rất vui vẻ và hạnh phúc, tôi được cha mẹ yêu thương cưng chiều rất nhiều vì là con một.
Cho đến một ngày...xảy ra chuyện đó...
Giọng cô hơi run lên khi nhắc đến nỗi ám ảnh khủng khiếp kia.
Tiếng la hét, gào thét trong biển lửa, khung cảnh hỗn loạn đổ nát.
Cho dù cố dập lửa bao nhiêu thì nó càng lớn hơn bấy nhiêu.
Cha mẹ và những người gần gũi bên cô đều bị ngọn lửa đó cắn xé.
Nó là con quái vật khổng lồ mang màu sắc đỏ rực thiêu rụi ngôi nhà cô.
- Vì tôi may mắn nên đã thoát chết sau đó thì được gửi đến cô nhi viện.
Những chuyện về sau có lẽ anh cũng biết rồi.
Bạch Cửu Ngôn cúi đầu nói, lòng cô đau thắt khi phải nhớ về những chuyện đã xảy ra với gia đình mình.
- Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...
Dạ Minh Hàn nói, anh cũng có chút tội nghiệp cho cô gái này.
Một đứa trẻ phải chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng đó, nó sẽ mãi là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời của cô.
Nhưng điều khiến Dạ Minh Hàn tò mò nhất vẫn là chuyện tại sao cho dù điều tra kiểu gì cũng không thể có đủ thông tin này? Cho dù đã qua mười mấy hai chục năm cũng phải có thông tin chứ.
Đó cũng là một vụ cháy lớn mà.
Cứ như là có ai đó đang cố che giấu bí mật này vậy.
Dạ Minh Hàn liếc nhìn Bạch Cửu Ngôn.
Biểu cảm trên gương mặt cô rất buồn, cô ấy không có một ai để nương tựa, đến một người thân cũng không.
Bị ngược đãi và đối xử tệ từ gia đình nhận nuôi, Bạch Cửu Ngôn đã phải cam chịu rất nhiều uất ức và tủi thân.
- Em định sau này sẽ thế nào? Ý tôi là kết thúc một năm này?
Dạ Minh Hàn hỏi.
- Tôi sẽ đi tìm cha mẹ tôi.
Khóe môi Bạch Cửu Ngôn hơi cong lên, nụ cười vô cùng miễn cưỡng và gượng gạo.
Dạ Minh Hàn nghe thấy thì có chút sững sờ.
Đồ ngốc này nói gì vậy chứ? Muốn chết?
- Tại sao lại phải làm như vậy?
Dạ Minh Hàn nhíu mày.
Cô lắc đầu.
- Tôi không còn nơi nương tựa, tôi không muốn làm phiền người khác.
Cứ như vậy sẽ tốt hơn nhiều.
"..."
- Bây giờ thì đừng nghỉ lung tung nữa, em còn có rất nhiều việc của một thiếu phu nhân nên làm.
Dạ Minh Hàn ngã người ra ghế, anh nhìn lên trần nhà.
Cô ngốc kia không biết thân phận của mình bây giờ là gì hay sao? Nếu muốn cô ấy có thể thừa sức cất giấu một