Sáng hôm sau, Bạch Cửu Ngôn thức dậy, cô có cảm giác hôm qua mình đã mơ thấy một giấc mơ lại rất đỗi chân thật.
Hai má phút chốc đỏ ửng lên, Bạch Cửu Ngôn nằm xuống giường cô vò đầu bứt tóc.
Điên rồi sao?! Sao lại mơ thấy Dạ Minh Hàn ôm mình ngủ chứ!!! Có phải vì gần đây gặp nhiều chuyện áp lực nên mới mơ màng bậy bạ vậy không?
Ahhh! Điên mất thôi.
Đang vật lộn với mớ suy nghĩ trong phòng, cô nghe loáng thoáng được giọng nói rất tức giận và gấp gáp của Dạ Minh Hàn ở bên ngoài.
- Sao lại xảy ra chuyện đó? Hợp đồng tháng trước đã kí kết đàng hoàng, tại sao lại thành ra thế này?
Dạ Minh Hàn trầm mặc nói.
Đầu dây bên kia là một người đàn ông, ông ta nghiêm túc nói:
- Dạ Minh Hàn, con mau xử lý chuyện đó đi, cổ phiếu đã giảm đi 1% rồi đó!
Là cha anh, Dạ Vũ.
Vừa sáng sớm đã nhận được tin giật gân.
Cổ phiếu Dạ thị đột ngột bị rớt giá, một số sản phẩm của công ty ở ngoài thị trường xảy ra lỗi.
Đáng kinh ngạc hơn nữa là bản thiết kế cấu trúc tòa nhà B dự kiến trở thành dự án lớn của công ty bị cho là đạo nhái.
Dạ Minh Hàn tắt máy ngang, anh hậm hực đi vào trong phòng làm việc.
Bạch Cửu Ngôn đã vệ sinh cá nhân xong, cô cũng nghe lỏm được một ít chuyện do Dạ Minh Hàn to tiếng.
Công ty xảy ra vấn đề sao? Không biết là lớn hay nhỏ vì Bạch Cửu Ngôn không rành nhưng xem thái độ kia của Dạ Minh Hàn thì nó không phải vấn đề nhỏ rồi.
Cô đi xuống dưới bếp, loay hoay một hồi Bạch Cửu Ngôn mới nghĩ đến không biết anh đã ăn gì chưa, nếu để bụng đói như vậy mà phải tập trung xử lí việc thì sẽ mệt mất.
Bình thường thì cô rất ít khi thấy Dạ Minh Hàn ăn sáng, cô chỉ nhìn thấy anh uống cafe thôi.
Nghĩ vậy, Bạch Cửu Ngôn pha cho anh một tách cafe nóng.
Cô mang lên trên phòng làm việc của Dạ Minh Hàn.
Đứng trước cửa phòng, Bạch Cửu Ngôn hít sâu rồi gõ cửa.
"Cốc...cốc..."
- Vào đi.
Một giọng nói lạnh lùng và dường như đang rất bực mình vọng ra, Bạch Cửu Ngôn nuốt nước bọt rồi mở cửa bước vào.
- Dạ Minh Hàn, không biết anh đã ăn gì chưa nên tôi pha cho anh một tách cafe...
Bạch Cửu Ngôn chưa nói dứt câu anh đã xen vào:
- Mang qua đây.
Dạ Minh Hàn ngồi ở bàn làm việc, mắt không rời màn hình máy tính, những ngón tay của anh lướt qua lướt lại trên bàn phím một cách chuyên nghiệp.
Nhìn dáng vẻ khi tập trung làm việc của anh, đúng thật là đẹp trai không thể tả.
Cô đặt tách cafe lên bàn, chỉ vừa quay lưng định ra ngoài thì Dạ Minh Hàn lại nói:
- Lấy giúp tôi tập tài liệu trên kệ đằng kia.
Thái độ ra lệnh thế này là sao đây, coi Bạch Cửu Ngôn cô thành giúp việc luôn rồi à? Mà thôi, ăn ở nhà người ta phụ giúp một chút thì có là gì đâu.
Cái tập tài liệu đó được để trên kệ sách nhưng mà hình như hơi cao so với cô thì phải, còn một gang tay nữa mới tới.
Bạch Cửu Ngôn nhón chân, cô cố gắng rướn người lên để lấy nó.
Dạ Minh Hàn liếc mắt nhìn thấy cô gái kia đang cố gắng lấy đồ trên cao nhưng chiều cao lại không cho phép, bỗng dưng lại thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.
- Có thể trèo lên ghế để lấy.
Anh ung dung cầm lấy tách cafe rồi uống một ngụm mặc kệ Bạch Cửu Ngôn đang chật vật ở kia.
Cái người đàn ông đáng ghét này!
Bạch Cửu Ngôn thầm mắng trong lòng.
Xấu hổ chết đi được mà, Dạ Minh Hàn đang xem mình là con ngốc để bắt nạt à? Quá đáng ghê!
Cô lấy ghế rồi trèo lên, dễ dàng lấy được tập tài liệu cho anh.
Ơ...?
Bạch Cửu Ngôn nhìn tập tài liệu trong tay, cô chợt nhíu mày.
- Sao vậy?
Thấy cô trầm ngâm đứng đó, Dạ Minh Hàn hỏi.
- Cái này là bản thảo của một tòa cao ốc đúng không?
Cô quay lại nhìn Dạ Minh Hàn rồi nói, chầm chậm vừa đi vừa nhìn đống tài liệu trên tay.
- Ừm.
Anh đáp.
- Um...tôi không chắc lắm về việc này, tôi có thể nói không?
- Chuyện gì?
Dạ Minh Hàn nhướng mày, hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Cửu Ngôn, nó khiến anh không thể rời mắt