Vài tiếng trôi qua, Dạ Minh Hàn đã ngủ gật lúc nào không hay, anh vẫn ngồi bên cạnh cô, tay giữ chặt lấy tay Bạch Cửu Ngôn vì lo lắng cô ấy sẽ lại biến mất lúc mình ngủ thì sao?
Hàng lông mi Bạch Cửu Ngôn hơi động đậy, cô chầm chậm mở mắt ra.
Nhìn trần nhà trắng xóa, Bạch Cửu Ngôn đột ngột sợ hãi.
Cô run rẩy nhưng cơ thể lại không thể di chuyện hay nhúc nhích được, toàn thấy vô cùng nặng nề.
Chả...chả lẽ mình vẫn còn bị bắt ở đó? Cảnh tượng Dạ Minh Hàn đến cứu là do mình tưởng tượng hay sao?
Dường như cảm nhận được cơ thể của Bạch Cửu Ngôn hơi chuyển động, Dạ Minh Hàn tỉnh dậy.
Nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi, anh lo lắng đứng dậy nắm chặt tay Bạch Cửu Ngôn nói:
- Cửu Ngôn, em không khỏe ở đâu à? Vẫn còn khó chịu sao? Em làm sao thế này?
Nghe thấy giọng nói của Dạ Minh Hàn, Bạch Cửu Ngôn quay sang nhìn anh, hai mắt cô rưng rưng rồi tuôn trào.
Bạch Cửu Ngôn khó khăn vươn tay về phía Dạ Minh Hàn, anh ngay lập tức cúi người xuống ôm lấy cô rồi trấn an:
- Không sao rồi, em đừng sợ.
- Dạ...Minh Hàn...hức...
Cô lắp bắp nói, âm thanh phát ra vẫn chưa được rõ lắm chắc có lẽ cổ họng hơi đau rát cho lạnh.
- Tôi đây.
Dạ Minh Hàn nhỏ giọng trả lời.
Bạch Cửu Ngôn không nói gì nữa, cô ôm lấy anh mà khóc nức nở.
Vậy là mình đã thật sự thoát khỏi nơi quỷ quái kia rồi! Coi như là nhờ vào cái ôm của Dạ Minh Hàn mà trút hết những sự sợ hãi và lo lắng kia của mình ra ngoài đi.
Dạ Minh Hàn vẫn giữ nguyên tư thế, anh đứng yên ôm Bạch Cửu Ngôn thật chặt.
Là lỗi của mình, nếu như bố trí thêm người ở biệt thự thì Bạch Cửu Ngôn đâu phải ở một mình đâu, tất cả là lỗi của mình!
Bạch Cửu Ngôn ôm anh khóc một lúc đến mức không thể khóc nổi, cô buông tay khỏi người Dạ Minh Hàn, hai mắt long lanh nhìn anh.
Ở khoảng cách này bọn họ cực kỳ gần nhau, chỉ cách ba xăng ti mét là có thể chạm môi rồi.
Dạ Minh Hàn tém tóc cô lại gọn gàng, anh hỏi:
- Em có khó chịu ở đâu không?
Vừa nói, anh vừa dùng tay gạt đi nước mắt còn đọng trên bờ mi của Bạch Cửu Ngôn.
Cô chạm nhẹ lên cổ mình, cảm giác khá là rát, nuốt nước bọt thôi cũng hơi đau nữa.
Bạch Cửu Ngôn nói, lời nói của cô khàn khàn:
- Cổ họng...có chút đau.
- Em đợi chút nhé, tôi đi gọi bác sĩ.
Dạ Minh Hàn vừa nói dứt câu cô đã chộp lấy vạt áo của anh rồi, ánh mắt cô hơi lo lắng và như muốn nói anh đừng đi vậy.
- Sao thế?
- Đừng đi...Tôi sợ...
Ở một căn phòng khá lớn thế này, với lại mọi thứ ở đây cứ như là ở cái chỗ của tên biến thái kia vậy, nó khiến Bạch Cửu Ngôn có phần lo lắng và sợ.
Những hình ảnh kia cứ ùa về khiến cô nắm chặt áo Dạ Minh Hàn hơn nữa.
- Tôi...tôi muốn về nhà...
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt to tròn chứa đầy vẻ sợ hãi kia lập tức khiến Dạ Minh Hàn hiểu ra ngay.
Nơi này gần giống với chỗ của tên biến thái kia, có lẽ cô ấy vẫn còn ám ảnh.
- Được, nhưng em vẫn phải để bác sĩ xem tình hình cơ thể em đã, xong tôi sẽ đưa em về nhà nhé.
- Tôi...
- Không bỏ em ở đây đâu.
Dạ Minh Hàn xoa nhẹ đầu cô, anh cúi xuống nhẹ nhàng bế bỗng Bạch Cửu Ngôn lên.
Nhất thời chưa định thần được, cô luống cuống không biết nên bám vào đâu vì sợ ngã.
- Ôm tôi.
Anh chỉ nói vỏn vẹn hai chữ rồi sau đó bế Bạch Cửu Ngôn đi.
Tuy hơi ngượng nhưng cô vẫn làm theo lời anh, vòng tay qua ôm cổ Dạ Minh Hàn.
Hửm? Cô lén lút nhìn anh.
Tại sao cơ thể anh lại nóng thế này? Đừng có nói là anh chưa khỏi bệnh nhé?!
Bạch Cửu Ngôn lo lắng, cô hơi nhíu mày nhìn anh chằm chằm.
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Cửu Ngôn, anh hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Dạ Minh Hàn.
Anh vẫn còn bị sốt sao?
Trông dáng vẻ lo lắng của vợ mình, anh cũng không muốn nói dối nên đành phải thành thật trả lời:
- Chắc vậy.
- Sao không uống thuốc nghỉ ngơi?
- Đồ ngốc nhà em, tôi bận tìm ra em cả ngày nay đấy.
Em phải nhanh chóng bình phục để chăm sóc cho tôi!
Nghe giọng điệu có phần cáu gắt nhưng Bạch Cửu Ngôn biết trọng tâm của câu anh nói là cô phải nhanh khỏe.
Đúng là chả thể nào dịu dàng lâu mà.
Bạch Cửu Ngôn mỉm cười, cô gật đầu.
- Ừm!
Dạ Minh Hàn cũng khẽ mỉm cười.
Cô ấy vui vẻ bình thường thế này thì quá tốt rồi.
Chỉ sợ cô vợ nhút nhát nhà mình có bóng ma tâm lý về sự việc lần này thôi.
- Uhm...Anh ôm tôi chặt quá, có chút ngạt thở.
- Ơ, xin lỗi nhé.
Anh thả lỏng tay ra một chút.
Quên mất là đang bế cô ấy luôn đấy! Cơ thể nhẹ như là bong bóng vậy, chả có tí cảm giác nặng hay gì hết.
Sau này phải chăm cho vợ mình có da có thịt hơn mới được!
Phòng khám.
Dạ Minh Hàn đặt cô ngồi trên ghế, Bạch Cửu Ngôn ngước nhìn xung quanh, đột ngột sắc mặt cô có phần khó coi.
Cô quay sang nhìn Dạ Minh Hàn, tay rón rén nắm lấy ngón út của anh, Dạ Minh Hàn nhìn thấy biểu hiện lạ của cô, anh cúi xuống nói khẽ với cô:
- Không sao đâu, có tôi ở đây này, tôi sẽ bảo vệ em.
Anh xoay tay lại nắm lấy tay cô.
Dạ Minh Hàn biết cô ấy vẫn còn bị ám ảnh.
Nhìn thấy người mặc áo bác sĩ cô ấy sẽ lại nhớ đến tên thần kinh đó.
Cô gái nhỏ vô cùng dè dặt với mọi thứ xung quanh mình nhưng lại vô cùng dựa dẫm vào mình thế này khiến Dạ Minh Hàn rất vui.
Anh sẵn lòng để cô ấy dựa dẫm vào mình.
Bạch Cửu Ngôn nghe thấy thế thì hơi ngẩn người một xíu, anh ấy từ khi nào lại biết dỗ dành người khác vậy? Thật đáng ngạc nhiên nhưng đó không phải vấn đề cần quan tâm.
Cô sợ tên biến thái bệnh hoạn kia nên bây giờ nhìn thấy vị bác sĩ đó cũng mặc blouse trắng và rồi cũng cảm thấy sợ hãi.
Chuyện kinh khủng đó hình như đã ảnh hưởng phần nào đến tâm lý cô rồi.
Được Dạ Minh Hàn dỗ dành và anh vẫn đứng bên cạnh mình, tay nắm tay.
Bạch Cửu Ngôn cũng có chút bình tĩnh để bác sĩ kiểm tra cho mình.
Hơi ấm từ tay anh truyền đến tay cô cảm giác rất ấm áp, thỉnh thoảng Dạ Minh Hàn còn cọ nhẹ lên mu bàn tay cô như thể muốn nói "Không sao đâu".
Từ khi nào Dạ Minh Hàn lạnh lùng trầm tĩnh kia lại ấm áp thế chứ? Như vậy thì không đổ cũng uổng lắm đó!!!
Sau vài phút thì Bạch Cửu Ngôn cũng đã khám xong.
Bác sĩ chỉ bảo cô cần phải được giữ ấm, ăn đồ ăn dạng lỏng và hạn chế ăn vài món.
- Phải rồi, hai người cũng nên hạn chế chuyện kia nữa đấy.
Tạm thời có lẽ ít nhất là nửa tháng.
Nghe bác sĩ nói vậy, cả hai người đỏ mặt đến muốn bốc khói, Dạ Minh Hàn giả vờ ho khan rồi hỏi:
- Khụ...Như