Bạch Cửu Ngôn ăn chỉ có một chút thôi là đã cảm thấy no rồi nhưng với cái ánh mắt kia của Dạ Minh Hàn ý nói như là không ăn hết là biết tay tôi vậy, cô ngao ngán cố gắng ăn cho hết.
Bên đây, Dạ Minh Hàn đã ăn xong rồi, anh đang thưởng thức tách cafe nóng hổi mà quản gia vừa mới mang đến.
Anh vẫn lấy làm khó hiểu một việc, tại sao không thể điều tra bất cứ thông tin gì về Bạch gia? Nếu từ đầu đã có thể điều tra, có lẽ anh đã sớm biết được người mình tìm đang ở bên cạnh rồi.
Vụ hỏa hoạn năm đó e là không đơn giản rồi.
Chả lẽ nó còn có uẩn khúc gì nữa sao?
- Thiếu gia, tôi mang dâu đến cho cậu.
Quản gia Lý đặt đĩa dâu tây xuống bàn.
Đấy là do Dạ Minh Hàn lúc nãy đã bảo bà mang lên.
Vừa đúng lúc Bạch Cửu Ngôn ăn cơm xong, anh đẩy đĩa dâu tây qua cho cô.
- Tráng miệng.
Bạch Cửu Ngôn nhìn đĩa dâu tây rồi lại nhìn anh, cô không ngần ngại mà lấy ăn vì đây là món yêu thích của mình mà.
Quả dâu tây đỏ mộng và ngọt vô cùng, cô ăn nó cùng với sữa.
Dạ Minh Hàn ngồi một bên, anh ngắm nhìn cô gái nhỏ nhà mình đang thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành như thế.
Thật ra đó là hộp dâu tây mà anh đã mua trước lúc Bạch Cửu Ngôn bị bắt cóc.
Nó được bảo quản đúng cách nên đến giờ vẫn giữ nguyên vị và màu sắc tươi rói.
Nhận thấy được Dạ Minh Hàn đang nhìn mình, Bạch Cửu Ngôn quay qua, cô chỉ vào đĩa dâu rồi hỏi:
- Anh có muốn ăn không?
Dạ Minh Hàn gật đầu ngay lập tức khiến cô không biết nên phản ứng thế nào.
Phải lắc đầu mới đúng kịch bản chứ!!! Vậy nên, cô đẩy đĩa dâu tây qua chỗ Dạ Minh Hàn.
- Anh cứ ăn tự nhiên.
Gương mặt Dạ Minh Hàn có chút hụt hẫng, tưởng cô ấy sẽ đút mình chứ? Anh cầm lấy một quả phủ lên thêm một lớp sữa rồi sau đó đưa qua Bạch Cửu Ngôn.
- Há miệng.
Coi cái giọng điệu như ra lệnh cùng với biểu cảm lạnh lùng vốn có kia, chả hiểu anh đang muốn làm gì cả.
Bạch Cửu Ngôn ngượng ngùng và ngơ ngác, anh ấy nhìn mình chằm chằm như vậy kì thật đấy, nếu không ăn lỡ đâu lại khiến Dạ Minh Hàn không vui thì sao?
Cuối cùng Bạch Cửu Ngôn cũng chịu ăn lấy quả dâu ấy.
Cô quay mặt đi chỗ khác, hai má đỏ ửng lên.
Dạ Minh Hàn làm sao thế này? Anh ấy gần đây cư xử cực kì khác với lúc trước luôn, hay mình ảo giác?!
Dạ Minh Hàn có vẻ rất thích thú khi thấy cô đỏ mặt, anh cũng cầm lấy một quả dâu cho vào miệng.
- Ây dô~ tình tứ ghê ha~
Một giọng nói từ bên ngoài truyền vào, giọng điệu như đang trêu chọc người khác vậy.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói, anh lại tiếp tục muốn đút dâu tây cho Bạch Cửu Ngôn mà không đoái hoài gì đến người đứng ở cửa:
- Đến đây làm gì?
Tuy hơi ngại nhưng Bạch Cửu Ngôn vẫn ngoan ngoãn ăn những quả mà Dạ Minh Hàn đút cho mình.
Cô liếc nhìn ra ngoài thì thấy gương mặt Tư Kì Dương xám xịt, anh ta hùng hổ xông vào.
- Cậu có lương tâm không vậy?! Dù gì thì tôi cũng có công trong việc tìm kiếm vợ cậu đấy! Không biết nói một tiếng cảm ơn sao?
- Ồ, cảm ơn.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói, anh quay qua tiếp tục gỡ cuống lá trên quả dâu