...
Bạch Cửu Ngôn bị Trần Uyên giữ lại trò chuyện và tâm sự đến tận tối.
Cô được một người tài xế đưa về nhà.
Giờ mới để ý, căn nhà này rất to nhưng không bằng căn nhà chính kia thôi.
Dạ Minh Hàn ở đây một mình không sợ ma hả???
Cô nghe mấy người làm ở nhà chính nói, hình như căn nhà này có tên là Giang Xuyên thì phải.
Đây là căn nhà mà do chính tay Dạ Minh Hàn thiết kế, mọi kiến trúc đều do anh bày biện ra.
Thật tài giỏi.
Bạch Cửu Ngôn bước vào trong nhà, may mà lúc nãy vì đề phòng trước Dạ Minh Hàn vẫn chưa về nhà nên mẹ anh có đưa cho Bạch Cửu Ngôn một cái chìa khóa dự phòng của căn nhà này.
Cả căn nhà tối om, cô nghĩ chắc hẳn anh vẫn chưa về thật rồi, nhưng giờ đã tối muộn rồi, Dạ Minh Hàn còn đi đâu được nữa?
Bạch Cửu Ngôn bật đèn lên.
Đang dây dưa với mớ suy nghĩ, cô nghe thấy đằng phía cửa phát ra âm thanh lạch cạch, quay lại thì thấy Dạ Minh Hàn.
Anh vừa đi từ quán Bar trở về, trên người nồng nặc mùi rượu, gương mặt có chút đỏ, dáng đi thì loạng choạng không vững như bình thường.
Dạ Minh Hàn xông đến tóm lấy cổ tay Bạch Cửu Ngôn rồi xiết chặt, gương mặt anh vô cùng hung dữ, trừng mắt nhìn Bạch Cửu Ngôn khiến cô sợ hãi.
- Bạch Cửu Ngôn! Cô đừng tưởng cô sử dụng chiêu trò để lấy lòng cha mẹ tôi thì xong! Đừng hòng qua mắt được Dạ Minh Hàn này!
Anh lớn tiếng quát to.
Cổ tay Bạch Cửu Ngôn bị Dạ Minh Hàn xiết đến đỏ ửng lên.
Cơ thể cô vốn đã gầy gò, tay cô cũng chưa bằng một nửa tay anh nữa chứ, bị xiết kiểu này...e là đến xương cũng sẽ vỡ vụn ra hết thôi!
Bạch Cửu Ngôn không than đau, cô lại cắn răng chịu đựng.
Việc này đã thành thói quen của cô mất rồi.
Ở Tần gia lúc bị đánh, cho dù la đau hay chóng cự thì sẽ bị nặng hơn thôi.
Ấy thế bây giờ cô cũng chỉ biết tự mình chịu đựng, than đau rồi anh sẽ buông? Cô không nghĩ vậy.
Dạ Minh Hàn hất tay cô ra, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy tròn xoe đang sợ hãi kia của cô mà đe dọa:
- Cô mà lại dùng mấy trò bẩn thỉu đó để lừa lấy lòng tốt của cha mẹ tôi, TÔI TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG ĐỂ CÔ YÊN ĐÂU!
Nói rồi, Dạ Minh Hàn loạng choạng vịn vào thành cầu thang mà đi về phòng, vào phòng rồi thì anh đóng cửa một cách mạnh bạo như thể cái cửa có thù với anh.
Bên dưới nhà.
Bạch Cửu Ngôn tựa lưng vào tường, cô ngồi bệt xuống sàn.
Đôi mắt rưng rưng rồi bất giác tuôn trào.
Hai hàng nước mắt ấm nóng lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến nó có phần nhem nhuốc.
Cánh tay bị anh tóm chặt lúc nãy run rẩy không thôi.
Vết hằn đỏ hiện rõ rệt trên cánh tay trắng trẻo của cô.
Tại sao vậy chứ? Sao hết lần này đến