Khi ánh bình minh lên cao chiếu rọi những ánh sáng đầu tiên cũng là lúc mà cô nàng Lâm Như thức dậy.
Ánh nắng chiếu rọi trên mái tóc của cô gái,khuôn mặt trái xoan xinh đẹp kia ai nhìn vào cũng phải mê say.
Cô dậy vệ sinh cá nhân,sau đó xách vali xuống dưới.
Chỗ vali này chính là đồ đạc mà cô đã chuẩn bị tối qua.
Hôm nay chính là ngày định mệnh của cuộc đời cô,ngày mà cô phải rời khỏi căn nhà của mình để đến với doanh trại,nơi mà cô xem chẳng khác gì địa ngục.Ăn sáng xong cô đến doanh trại.
Tâm trí của cô giờ vẫn còn hoang mang, mình đến đó làm gì?.
Cái này khác gì bắt cô đi nghĩa vụ quân sự nữa.
Thôi thì lần này tạm xa gia đình vậy.Lát sau,chiếc xe dừng lại trước cổng doanh trại,tài xế giúp cô xách đồ vào trong.
Cô một mạch đi thẳng vào phòng làm việc của Ngô Lý Sang.-"Cậu! Cháu đến rồi đây!"Ngô Lý Sang nghe tiếng mở cửa mạnh thì giật mình.
-"Cháu đến rồi sao? Bữa sau mở cửa nhẹ một chút nhé làm ta giật cả mình."Cô bước đến bàn làm việc,đập mạnh vào bàn,nói: -"Giờ cháu phải làm gì đây ạ!?"Ngô Lý Sang vừa cười vừa nói: -"Ta sẽ sắp xếp cho cháu ở chỗ kí túc xá của nữ,sau đó cháu sẽ được huấn luyện trong quân khu 1."-"Thế giờ cháu đi luôn à?"-"Cháu chờ tí sẽ có người đến hướng dẫn cháu!"Ông ấy vừa nói xong thì có người đi vào,đó chính là người hướng dẫn cô trong doanh trại - Âu Diệc Phong.Thấy hắn cô có chút phần bối rối,ánh mắt nhìn quanh không dám nhìn thẳng hắn.-"Không biết Đại tướng gọi tôi có việc gì không?"Hắn cất lên giọng nói lạnh lùng như thường ngày, dáng vẻ nghiêm nghị.Ngô Lý Sang thấy Âu Diệc Phong thì trở nên hớn hở,vui mừng.
-"Cậu đến rồi sao? Lần này ta muốn nhờ cậu hướng dẫn con bé một chút ở doanh trại chúng ta thôi!"Cô liếc mắt lên nhìn hắn một cái,cái bản mặt thối tha kia nhìn mà ghét chưa trời.
Ngày nào cũng gặp mặt hắn chắc tụt huyết áp quá!Hắn đứng im lặng một lúc,sau đó đưa ánh mắt sắc bén của mình quay sang nhìn Lâm Như.
Lâm Như bị hắn nhìn một phát liền lạnh cả sống lưng.Đáp lại lời đề nghị của Ngô Lý Sang hắn chỉ "Ừ" một tiếng rồi dùng ánh mắt ra lệnh cho cô đi theo.-"Thế cháu đi đây ạ!"Cô im lặng,lủi thủi đi theo sau anh ta.
Âu Diệc Phong sải những bước chân dài của mình,đi nhanh qua làm cô không đi theo kịp.
Lần này thì cô có hơi bực rồi đấy nhé!-"Này tên kia,anh không thể đi chậm lại được một chút à!?"Cô mạnh miệng hét lớn, kiểu này chỉ mới đến kí túc xá thôi cũng làm cô mệt cả người rồi nói chi đến việc được huấn luyện,luyện tập nữa chứ.Hắn nghe thế thì dừng chân lại,quay ra phía sau nhìn cô,im lặng không nói gì.Cô tức giận lao nhanh đến chỗ hắn.
-"Bộ anh không thể đi chậm một chút được à? Tôi biết anh chân dài rồi đấy nhưng đối với một người lùn như tôi...à không phải lùn mà chiều cao tương đối như tôi thì đề nghị anh đi chậm lại một chút thôi, được chứ? Anh làm tôi mệt chết đi được đó!"Hắn nhìn cô từ trên xuống một lượt rồi nhếch môi cười nhẹ.
-"Đúng là lùn thật!"Mấy ai hiểu được cái cảm giác bị người khác chê mình lùn chứ.
Nghe chê lùn thôi là cái cảm giác như cơn thịnh nộ trong người mình đang phun trào ra rồi đây này!-"Anh đừng tưởng cao thì muốn nói người khác gì cũng được nhé! Tôi nói cho anh biết không phải tôi muốn mình lùn đâu mà lúc tôi sinh ra thì bà mụ cí có hỏi là con chọn chân phát triển hay chọn não phát triển