Dòng máu đỏ tươi chảy xuống loang cả một nền nhà trắng tinh,máu bắn tung toé lên cả bức tường rồi lại thành từng giọt nhỏ xuống.
Cô gái nằm bò ở bên cạnh mắt trợn to kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cổ của Lâm Như dần được nới lỏng,cô đứng yên ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà,người đàn ông lúc nãy còn hung hăng bóp cô đòi giết cô giờ đã nằm bất động trên sàn.
Cô đưa mắt nhìn xuống bàn tay phải của mình vẫn đang cầm chặt con dao trên lưỡi dao sắc bén ấy vẫn còn lưu lại một dòng máu đỏ hồng.
Cô vội vàng vứt con dao xuống cơ thể lúc nãy còn bất động thì giờ đã trở nên run lẩy bẩy,ngồi gục xuống sàn,mắt cứ trân trân nhìn vào cái người đàn ông ấy.Đúng lúc này Lăng Quân đi cũng đi xuống dưới sảnh,xuống tận nơi thì thấy cô ngồi giữa vũng máu và một cô gái phía bên cạnh họ còn có một người đàn ông đang nằm bất động trên sàn,vô số người người nằm lăn lóc ở đó.
Lăng Quân thấy vậy liền chạy tới chỗ cô.-"Lâm Như,đã xảy ra chuyện gì vậy?"Lâm Như không nói gì,mắt cô cứ chăm chăm nhìn cái người đàn ông đó.
Lăng Quân liền đi đến bên cạnh người đàn ông đang nằm trên sàn kia,lật ngửa người hắn lại thấy trên cổ của hắn bị rạch một đường ngang ở giữa,Lăng Quân đưa tay lên mũi hắn rồi đột nhiên anh ta lại thụt tay lại lùi về sau mấy bước.-"Chết rồi!"Lăng Quân sững sờ thốt lên hai tiếng "chết rồi" làm cái cô gái bên cạnh kia định đứng dậy liền ngã khuỵu xuống.
Lâm Như càng một run rẩy hơn cô giơ đôi bàn tay dính đầy máu của mình lên nhìn.Lúc này ở bên ngoài đã truyền đến tiếng xe cảnh sát chói cả tai không biết là huy động đến đây bao nhiêu.
Rồi từng người từng người cảnh sát đều đi vào bên trong,ai nấy đều phải hoảng hồn ngơ ngác trước cái khung cảnh máy me ấy,nó đập thẳng vào chính đôi mắt của họ.
Cung quanh là xác của vô số người chồng lên nhau.
Một bóng dáng quen thuộc đi vào.-"Sao còn đứng ngấy người ra đó làm gì nữa? Còn không mau làm việc đi!"Giọng nói ồm ồm đầy quyền lực của Âu Diệc Phong vang lên bấy giờ mấy người cảnh sát mới bắt đầu cử động làm việc của mình.
Một cảnh sát đi tới dìu một cô gái đứng dậy mời cô ấy về đồn để khai báo mọi sự tình.
Âu Diệc Phong sải bước đi đến chỗ của Lâm Như,cô đang ngồi thẫn thờ ở giữa sàn đôi mắt vô hồn nhìn cái xác ấy giữa sàn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô dìu cô đứng dậy.
Cơ thể của cô cô cảm giác như nặng nề hơn hẳn.
Hắn nhìn quanh một lượt thấy bên cạnh cô là con dao đang dính máu hắn liền đeo găng tay vào cầm con dao đó lên lấy chiếc khăn trong túi áo ra lau sạch vết máu rồi cẩn thận bỏ vào cái túi ni lông.
Hắn thở dài một hơi dường như đã hiểu hết mọi chuyện liền quay qua dịu dàng nói với cô:-"Về thôi!"Rồi hắn nắm lấy tay cô dắt cô rời khỏi khỏi cái chỗ đó.
Suốt thời gian ngồi trên xe cô cứ im lặng không nói gì.
Âu Diệc Phong định nói với cô cái gì đó nhưng lại thôi hắn nghĩ rằng nên để cô bình tĩnh một chút vì cái sự việc này,để cô thoát khỏi cú sốc tâm lí.Hắn lái xe đưa cô đến đồn cảnh sát,nhẹ nhàng mở cửa dắt tay cô đi vào trong.
Ở phía sau là xe của Lăng Quân đang ầm ầm tiến đến đồn cảnh sát,hắn thấy Âu Diệc Phong nắm lấy tay cô kéo đi nên cũn vội vàng đuổi theo.
Vào trong cô ngồi phịch xuống ghế gương mặt đờ đẫn.
Âu Diệc Phong đưa con dao lúc nãy đã bot vào túi ni lông cho người khám nghiệm dấu vân tay xem là của ai.Cô gái ban nãy có mặt ở nhà hàng kia đã được cảng sát đưa đến đây tra hỏi.-"Cô khai rõ họ tên đi!" Một vị cảnh sát nói với cô gái đó.-"Tôi tên là Lê Nhân Nhân,tôi 20 tuổi." Cô gái đó đáp.-"Cô làm công việc gì?"-"Tôi làm bồi bàn ở nhà hàng."-Tôi hiểu rồi,cô có thể trình bày lại sự việc đã diễn ra được chứ?"-"Vâng! Mọi chuyện là như thế này lúc mà tôi đang bưng rượu đến cho mấy vị khách thì nghe thấy tiếng