Âu Diệc Phong cuối cùng cũng đã xử lí mọi việc ổn thoả.
Hắn cùng với những người cảnh sát khác đã tìm ra được tên cầm đầu đứng sau vụ giết chóc này.
Nhưng bây giờ muốn bắt bọn chúng lại cũng không phải là chuyện dễ dàng gì,bọn chúng cực kì tinh vi,tàn độc,giết người không đếm xỉa lần này phía cảnh sát phải cảnh giác,bố trí lực lượng cụ thể để kịp thời ứng phó,tóm gọn tất cả chúng.Giờ cũng đã chiều tối hắn liền lao xe nhanh đến bệnh viện để thăm cô,hắn lo lắng rằng không biết trong lúc mình không có mặt liệu có xảy ra việc gì hay không.Hắn đi nhanh đến phòng bệnh của cô,thấy một số bác sĩ đang đứng trước cửa hắn liền hung hăng đi tới.-"Cô ấy xảy ra cuyện gì sao?"Mấy người bác sĩ đó giật mình khi nghe thấy cái giọng nói khàn khàn ồm ồm ấy của hắn.-"Thì ra là Âu nhị thiếu gia!" Một tên bác sĩ chợt lên tiếng.-"Sao rồi?" Âu Diệc Phong hỏi.-"Cô ấy lúc nãy có bị đau đầu một chút rồi ngã lăn xuống sàn may mà có một y tá ở đó chạy đến đỡ kịp."-"Giờ thì sao rồi?"-"Cô ấy đã ổn hơn rồi cũng mới vừa ăn cơm xong."-"Ừ,vậy mấy người đi được rồi!"Mấy người bác sĩ nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi lẳng lặng đi về tiếp tục công việc của mình.
Tất cả bọn họ đều sợ Âu Diệc Phong một phép vì...hắn chính là người góp phần gây dựng nên cái bệnh viện này.
Nói thì có vẻ hơi vô lý nhỉ nhưng đó là sự thật đấy.
Mấy năm trước đây bệnh viện này thiếu kinh phí,trang thiết bị không đầy đủ,không có đủ chỗ cho những người bệnh nhân hắn thấy cái hoàn cảnh này hết sức không ổn nên đã quyết định bỏ một số tiền khá là lớn cho việc mở rộng,xây dựng thêm các dãy nhà,dãy phòng chu cấp trang thiết bị để phục vụ cho đời sống của người dân.
Cách đây khoảng tám ki lô mét cũng có một bệnh viện khác nữa nhưng vì hơi xa nên là...thôi thì xây thêm cái nữa cũng có sao đâu nhỉ?Chuyện kể về hắn thì rất là nhiều,giờ ngay cả hỏi một đứa trẻ bốn tuổi có biết Âu Diệc Phong là ai không thì đều trả lời răm rắp là có.
Một vị quan chức trẻ tuổi tài giỏi thế ai mà chẳng biết,giải quyết mấy vụ án long trời lở đất dường như không ai có thể làm được nên rất nhanh chóng đã đoạt được cái chức vị Thượng tướng.
Để xem nào,bảy năm mà leo lên được chức Thượng tướng thế có phải là quá giỏi rồi không? Đối với những người khác thì may mắn lắm thì bảy năm mới được cái chức Trung tá,Đại tá thế mà đằng này hắn lại leo vọt lên Thượng tướng.Trở lại với Lâm Như,lúc này cô đang nằm dài trên giường,tay vắt lên trán suy ngẫm về một điều gì đó.
Rồi đột nhiên tiếng "cạch" mở cửa liền vội quay đầu lại giương đôi mắt thẫn thờ long lanh nhìn hắn bước vào.
Hắn chậm rãi chậm rãi từng bước từng bước đi đến bên giường,dùng giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi cô: -"Đầu vẫn còn đau nữa không?"Lâm Như ngồi im lặng hồi lâu rồi sau đó lắc đầu.
Một nụ cười bỗng xuất hiện thoáng nhẹ trên gương mặt hắn,hắn cảm thấy phần nào đó vui lòng vì cô không im lặng chẳng có phản ứng nào giống như hồi sáng nữa.-"Chuyện hôm bữa...anh giải quyết xong rồi à?" Cô chợt nhỏ giọng hỏi.-"Ừ,xong rồi!" Hắn đáp.-"..."-"Mà cô không cần phải lo nghĩ đâu tôi đã bảo rồi mà cứ yên tâm."-"Anh biết không,tôi...tôi sợ lắm cứ mỗi đêm nằm ngủ lại mơ thấy cảnh tưởng khiến tôi phải giật mình tỉnh dậy."Hắn nghe cô nói xong câu đấy liền lặng thinh một lúc rồi bất giác