Sau bữa tiệc Âu Diệc Phong lái xe đưa cô trở về nhà sau cuộc nói chuyện đầy giả tạo đến từ vị trí của Lâm Như,kĩ năng diễn xuất phải gọi là đỉnh ấy nhỉ? Đến nhà cô chào tạm biệt hắn tồi lên phòng nghỉ ngơi,ngã phịch ngay xuống chiếc giường êm ái quen thuộc.
Cô thở phào một hơi rồi đưa hai tay lên che mặt mình.
Cô đỏ mặt,vẫn không thể hiểu nổi tại sao tên Âu Diệc Phong đáng ghét đó lại bảo cô làm chuyện này.
"Aaaa! Ngại chết đi được!".
Cô nằm ngửa ngước khuôn mặt đẹp tựa như tranh vẽ của mình lên khoảng trần nhà,thắc mắc tại sao hắn lại bảo cô đóng giả thay vào đó lại không nhờ người khác,tại sao nhỉ? Người ta thường nói rằng "không biết thì hỏi" vậy liệu có nên thử hỏi không nhỉ? Ây ya,ai đời mà lại hỏi cái cấu kì cục vậy chứ hỏi thì cứ kì kì làm sao ấy.
Suy nghĩ một hồi đôi mắt đen láy ấy của cô dần dần khép lại.
Tạm biệt ngày hôm nay!Chào buổi sáng nhé! Nào thử đoán xem Lâm Như nhà ta đang ở đâu đi! Thôi khỏi cần đoán già đoán non làm gì,Lâm Như đang ở hành lang của quân khu.
Sức khoẻ của cô thì phải nói là tốt trên cả tốt.
Cô phấn khởi tung tăng rảo từng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển của mình và điểm đến chính là phòng bếp.
Cô bước vào trong tười cười chào hỏi mọi người: -"Chào mọi người,lâu rồi không gặp!"Mọi người nhìn thấy cô thì cúm xít chạy lại.-"Đấy thấy chưa tôi đã nói rồi mà hôm nay chắc chắn chị Lâm Như sẽ đến mà!"-"Chị mấy bữa nay có ăn uống có đầy đủ không vậy? Chị mà không ăn uống đầy đủ là em buồn lắm đó nha!"Lâm Như e ngại thẹn thùng đáp: -"A ha,cảm ơn mọi người nhiều tôi ăn uống đầy đủ và sức khoẻ đã tôt nên không phải lo."-"Vậy là mừng rồi! Nào chị Lâm Như vào đây nào em đang định hỏi chị món này đã vừa miệng chưa,vào đây với em!"Nói rồi cô bị bàn tay mềm mại nào đó của một cô gái kéo vào bên trong gian bếp nơi đang nấu ra những món ăn thơm phức.
Cô gái ấy kéo cô đến trước nồi canh lớn.-"Chị Lâm Như chị nếm thử dùm em đi,em không biết nó đã vừa chưa nữa!"-"À ừm để chị thử xem!"Cô cầm lấy chiếc muỗng gỗ múc lên một tí nước canh rồi cho vào miệng nếm thử.-"Sao rồi,nó sao ạ? Có vừa miệng không?"-"Ờm thì..."Cô ngập ngập ngừng không nói,thật ra thì cái món canh này nó...phải nói sao nhỉ cái vị của nó ta nói nó chẳng khác gì một nồi nước lạnh không mùi không vị nhưng khác là có cái màu mà thôi.
Cô vì sợ cô gái đó buồn nên chẳng dám nói thật.-"Ờm nó hơi ấy...ý chị là nếu cho thêm một chút gia vị nữa thì nó