Hai người cùng nhau đi vào trong bữa tiệc.
Bữa tiệc này hội tụ những tên tài phiệt giàu có,đứng đầu thành phố này, nhìn thôi cũng thấy vô cùng xa hoa.
Âu Diệc Phong nhìn quanh một lượt không thấy gì đáng nghi.-"Bọn này tinh vi thật đấy,đeo mặt nạ thế này thì khi nào mới tìm được kẻ đứng sau." Hắn nói.Lâm Như nói: -"Đúng là khó thật đó! Vậy giờ chúng ta nên làm gì giờ đây."-"Trước tiên nên đi thăm dò quanh một lượt đã!"-"Ừm,đi thôi!"Sau đó hai người đi quanh căn biệt,họ phải cẩn thận để tránh bị nghi ngờ.-"Rốt cuộc bọn chúng đang ở đâu chứ?" Cô hỏi.-"Tôi mà biết thì đi tìm làm gì." Hắn lạnh lùng đáp.-"Hừ! Nói chuyện với anh chẳng vui tẹo nào."-"Bớt nói lại đi!"-"Còn anh thì bớt cằn nhằn đi!"Bỗng nhiên họ nghe tiếng nói chuyện đi tới,hắn liền ra hiệu cho cô kéo cô vào chỗ tối.
-"Suỵt! Có người!"Cô bị lời cảnh cáo của hắn liền trở nên im lặng.
Hiện giờ cô đang ở trong lòng ngực của hắn.
Thế này là quá gần rồi! Gần đến nỗi cô có thể nghe được nhịp tim của hắn đang đập thình thịch.
Cô bất giác trở nên đỏ mặt,ngại ngùng.Tiếng bước chân ngày càng đi gần hơn về phía họ.
Lần này không thoát nổi rồi! Giọng nói của người nào đó bỗng thốt lên.
Người đó chính là vệ sĩ ở đây.-"Này,hai người là ai,tại sao lại ở đây?"Cô giật bắn người, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi trấn tĩnh nói:-"À thì...!chúng tôi là khách ở đây.
Lí do chúng tôi ở đây thì là vì một chuyện khó mà nói được,nói ra thì xấu hổ thật chúng tôi đang tìm một nơi nào đó phù hợp để...ấy ấy đó...!Thế mà lại bị ảnh đây phát hiện thật là ngại chết mất."Nói đến đây thì mặt của tên vệ sĩ đã đỏ bừng, liền vội vàng cúi đầu xuống.-"Xin lỗi vì đã làm phiền chuyện tốt của hai vị...!Tôi xin phép đi đây."Nói xong tên vệ sĩ quay lưng rời đi.
Gương mặt của Âu Diệc Phong hiện giờ đã tối đen,cô nhìn theo bóng lưng tên vệ sĩ đó mà thích chí cười.
Tên này dễ lừa thật đó,cô đúng là diễn viên Hollywood mà!-"Hồi nãy cô nói gì đừng tưởng tôi không biết.
Tốt nhất là cẩn thận cái miệng một chút." Hắn gằn giọng.Cô biết là hắn đang cảm thấy khó chịu về câu nói lúc nãy của cô liền được đà mà chọc hắn: -"Ý anh là tôi nói với hắn chúng ta đang làm chuyện trọng đại ấy hả?"Hắn vội vàng nắm lấy cổ tay cô, cảnh cáo: -"Muốn được sống tiếp thì im mồm!"-"Anh tưởng tôi sợ anh chắc, bớt giáo huấn người khác đi bản thân anh cũng có hơn gì ai đâu mà nói."Hắn không đáp lại mà hung bạo nắm chặt tay cô hơn,trừng mắt nhìn.
Cô thấy không còn nhiều thời gian nữa đành xoa dịu hắn vậy.-"Được rồi,là lỗi của tôi được chưa? Là do tôi,tôi là người sai còn anh là người đúng thế đã vừa lòng anh chưa?"-"Đi tiếp thôi!"Hắn kéo tay cô rời đi.
Họ dừng lại trước một căn phòng bên trong là tiếng bàn bạc mua bán,vận chuyển ma túy của bọn băng đảng xã hội đen kia.Âu Diệc Phong quay đầu lại thì đã bị một người đàn ông giơ súng trước mặt.
Cô hoảng sợ, mặt tái mét.
Tên đàn ông đó lên tiếng,ánh mắt đầy sát khí nhìn Âu Diệc Phong.-"Mày là ai?"Tên đó chính là Lăng Giang Quân.-"Âu Diệc Phong." Hắn thẳng thừng đáp.
Hắn thế