Lãnh Ngạo sau khi nghe Băng Tâm nói ra 5 chữ đó thì trong lòng cảm thấy rất đau.
Anh nở nụ cười buồn hỏi cô.
" Không liên quan sao? Anh tìm em rất nhiều năm.
Vậy mà khi gặp lại em lại tỏ ra như chưa từng quen biết.
Em thật ghét anh tới vậy sao? Linh Nhi.
"
Băng Tâm : " Anh đừng gọi tôi bằng cái tên đó.
Tôi nói lại anh nghe một lần nữa và đây cũng là lần cuối cũng tôi nói đến chuyện này.
Doãn Tiểu Linh đã chết rồi, người đứng trước mặt anh tên là Doãn Băng Tâm, mong anh hãy gọi đúng tên tôi.
"
Lãnh Ngạo : " Được.
nếu em thực sự muốn anh gọi như vậy cũng được thôi nhưng anh muốn biết sự thật từ chính miệng em nói ra.
"
" Anh muốn tôi nói gì? "
Lãnh Ngạo : " Thừa nhận em chính là Doãn Tiểu Linh.
"
" Điều nên biết thì anh cũng đã biết rồi.
Việc tôi có thừa nhận hay không, quan trọng tới thế sao?.
"
Lãnh Ngạo : " Quan trọng ".
Nghe như vậy Băng Tâm cười lạnh tiến lên áp sát gần anh nhón chân lên kề sát mặt mình vào mặt Lãnh Ngạo nhìn vào mắt anh nói :
" Phải.
Tôi chính là Doãn Tiểu Linh của 17 năm trước , nhưng không phải Linh Nhi 5 tuổi của anh đâu.
Khi anh ra nước ngoài tôi mới chỉ có 5 tuổi, hai năm kể từ khi anh rời khỏi.
Tôi như một cái xác không hồn ai nói gì cũng bỏ ngoài tai.
Sáng tới trường tối ở nhà kính có lúc sẽ ở lại đó cả đêm, khi đó tôi còn quá nhỏ cứ tưởng rằng anh chỉ đang chơi trốn tìm với mình rất nhanh, rất nhanh sẽ trở lại.
Tôi rất giận anh, nhưng càng giận tôi lại càng mong anh có thể sớm quay lại, nhưng cứ đợi một tháng, hai tháng, ba tháng… rồi hai năm không hề có một chút tin tức nào của anh cả.
Khi ấy tôi như hiểu ra, Anh sẽ không về nữa đâu, nếu tôi cứ ủ rũ như vậy sẽ chỉ làm ba mẹ thêm buồn mà thôi.
Bởi vậy nên tôi cố gắng tỏ ra như không có gì, nhưng khi ấy tôi mới chỉ có 7 tuổi.
Một đứa bé 7 tuổi mà trong lòng chất chứa nhiều tâm sự… Khó chịu lắm anh biết không? "
Lãnh Ngạo : " Anh xin lỗi… "
" Anh không cần phải xin lỗi, anh không có lỗi gì đâu.
Chỉ tại tôi ích kỷ muốn giữ anh lại bên mình mà thôi, anh cũng phải có quyền chọn cho mình cuộc sống chứ đúng không? Anh nhìn đi giờ cả tôi và anh đều đang sống rất tốt không phải sao? "
Lãnh Ngạo : " Linh Nhi, anh cũng không muốn phải xuất ngoại đâu cũng chỉ vì anh muốn bản thân có thể lớn mạnh hơn để bảo vệ cho em.
"
" Bảo vệ cho tôi? hay là Tư Đồ Nhã Lan? "
Lãnh Ngạo : " Em nói vậy là sao? chuyện này thì có liên quan gì tới Nhã Lan.
"
" Anh muốn biết thì có thể trực tiếp đi hỏi chị ta.
Nếu không còn chuyện gì nữa tôi đi trước đây.
"
Lãnh Ngạo : " Khoan đã.
Tại sao em lại đổi tên là vì không muốn để anh tìm thấy sao? Và vì sao Doãn Gia lại xảy ra hỏa hoạn "
" Nam Cung Lãnh Ngạo, anh đã tự đề cao bản thân mình quá rồi.
Nếu như cái tên Doãn Tiểu Linh ngụ ý là một tiểu tinh linh vui vẻ lạc quan, vậy thì Doãn Băng Tâm lại là một trái tim đóng giá lạnh.
Trong một đêm toàn bộ người nhà đều bị gϊếŧ, ba mẹ chết trước mắt mình hạ nhân thì gào khóc xin tha, ông nội thì mất tích.
Vậy anh xem tôi còn vui vẻ được sao?.
Thay tên đổi họ là vì muốn mình trở cứng rắn hơn, và tránh những người nên tránh, nếu một người có trái tim giá lạnh thì sẽ không biết đau.
"
Lãnh Ngạo : " Trong một đêm