Lãnh Ngạo đưa Băng Tâm lên phòng mình nhẹ nhàng nhất có thể để cô không tỉnh dậy, nhưng anh đã thất bại, khi lưng Băng Tâm vừa mới chạm xuống giường cô tỉnh lại Lãnh Ngạo cười hỏi :
" Em tỉnh rồi sao ? tại anh thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em dậy.
"
Băng Tâm : " Này.
sao anh lại đưa tôi tới đây? tôi nói là đưa tôi về nhà mà, và ông nội anh lớn tiếng như vậy tôi có thể không tỉnh sao? "
" Sao anh lại không thể đưa em tới đây, đây cũng là nhà của em mà.
Còn nếu em đã tỉnh sao không dậy chào ông!"
Băng Tâm : " Trước kia không phải tôi đã nói rồi sao? Chưa phải lúc.
" Lãnh Ngạo biết Băng Tâm thực sự rất nhớ ông, anh tin cô cũng muốn gặp ông nhưng mà chắc cô có nỗi khổ khó nói nào đó, nên không dám.
Im lặng một lúc anh nhìn cô, tay đưa ra khẽ vuốt tóc cô dịu dàng nói :
" Băng Tâm anh chắc rằng em đang có nỗi khổ nào đó…Nhưng anh mong em đừng giữ trong lòng, em không chỉ có một mình, em còn anh, còn ông nội ,còn rất nhiều người.
Chỉ cần em nói ra bất cứ điều gì anh cũng đồng ý.
" Băng Tâm nghe những lời anh nói, nhìn vào ánh mắt anh cô thấy được sự dịu dàng, bao dung, Băng Tâm khẽ cười gật đầu, nghĩ thầm :
’ Lãnh Ngạo cảm ơn anh, nhưng chuyện này anh không nên nhúng tay vào, em biết năng lực của anh có điều kẻ thù của em lại là một thế lực lớn trong Hắc Đạo, anh lại là người Bạch Đạo vốn không phải đối thủ của ông ta, Vậy nên em sẽ không để anh mạo hiểm đâu.
’
Lãnh Ngạo thấy cô cười, nên được đà lấn tới nắm lấy tay cô và hôn nhẹ lên trán rồi nói :
" Em nghỉ ngơi trước đi, để anh xuống gọi người lên xử lý vết thương cho em.
Còn nếu em chưa muốn gặp ông thì để anh xuống nói với họ.
Ngoan nằm xuống đi anh ra ngoài một lát tối sẽ về.
"
Băng Tâm : " Anh định xử lí bọn họ như thế nào? "
" Chuyện này em không cần bận tâm, em chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng thương, đừng bỏ trốn như hôm qua là được.
"
Băng Tâm : " Tôi mà cần phải bỏ trốn sao.
À, về phần nhóm người của Lưu Đình tha cho họ đi.
"
Ở dưới phòng khách, Nam Cung lão và Doãn lão nhiệt tình chào đón Trình Lạc.
Nam Cung lão : " Cô bé, cháu tên gì? năm nay bao nhiêu tuổi? làm nghề gì? Nhà ở đâu? Ba mẹ còn hay mất? Cháu là bạn gái của Lãnh Ngạo? hai đứa quen nhau lâu chưa? "
Thấy ông bạn già mình cứ liên tục tra hỏi con người ta như vậy Doãn lên tiếng giải vây :
" Lão Nam Cung kia ông để cô bé này uống miêng nước đã hỏi lắm như vậy thì sao người ta trả lời kịp.
" Trình Lạc nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Nam Cung lão mà từ tốn trả lời :
" Dạ thưa hai ông cháu tên là Trình Lạc, năm nay 25 tuổi, gia đình cháu định cư ở Mỹ.
Cháu vẫn còn ba mẹ đầy đủ, và hôm nay cháu mới quen biết cháu của hai ông, cháu không phải bạn gái anh ta.
Bạn thân của cháu mới là bạn gái anh ta.
"
Doãn lão : " Là cô bé được Tiểu Ngạo ôm đó sao? "
Trình Lạc : " Dạ đúng thưa ông.
"
Nam Cung lão : " Vậy tại sao Lãnh Ngạo lại phải ôm con bé như vậy.
Mà tên của cô bé ấy là gì? "
Trình Lạc : " Dạ, cậu ấy bị thương, tại sao bị thương cháu cũng không rõ, và cậu ấy tên là Băng Tâm, Doãn Băng Tâm.
" Nam Cung lão nghe vậy thì reo lên có vẻ rất vui :
" Ông bạn cô bé ấy cùng họ với ông đấy, Ừm cái tên rất hay nhưng có vẻ cô độc quá.
"
Cả ba người đang trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài truyền đến tiếng của một người :
" Ông nội Doãn, ông nội Nam Cung con tới rồi đây.
" Chủ nhân của giọng nói không ai khác chính là bạn thân của Lãnh Ngạo, Từ Viên Khang.
" haiza thằng nhóc này chưa thấy người đã nghe thấy tiếng rồi.
" Nam Cung lão nhìn Doãn lão nói như thở dài.
Từ Viên Khang vừa bước vào cửa thì đã chạy nhào tới định ôm lấy hai ông nhưng bước chân dần chậm lại rồi dừng hẳn khi cậu thấy cô gái đó, Từ Viên Khang không thể nào quên được đó chính là cô gái dám ra tay tát anh ở sân bay sáng hôm nay.
Về phía Trình Lạc cô cũng đang trừng mắt nhìn người đàn ông này, cho