Hai ông cháu Băng Tâm cứ như vậy như nhìn nhau, Doãn lão vẫn chưa thể tin đây là sự thật, đứa cháu ông tìm kiếm bao năm mà không có một chút tin tức , nay lại xuất hiện trước mắt ông một cách kỳ diệu.
Ánh mắt, luôn đặt trên người cô, Băng Tâm thấy thấy vậy cười hỏi :
" Ông nội, nội làm gì cứ nhìn con mãi như vậy, nội không chán sao? " Doãn lão nghe vậy lắc đầu liên tục :
" Không chán, không chán.
Cho dù đây chỉ là mơ ông được nhìn con như thế này cũng mãn nguyện rồi.
Cháu gái của ông về thật rồi!!!, Vậy là từ nay ông sẽ không phải đau lòng nhìn người ta có ông có cháu, còn ông thì chỉ có một mình nữa rồi.
Đúng không con? "
Băng Tâm : " Dạ đúng.
Từ nay con sẽ chăm sóc cho ông, sẽ ở cạnh ông, không để ông một mình nữa đâu.
" Doãn lão mỉm cười nhìn cô, nếu đây là mơ ông nguyện không tỉnh dậy, mãi mãi chìm trong mộng cảnh này.
"
" À? phải rồi Linh Nhi, hôm nay Tiểu Ngạo có ôm một cô gái về, nghe nói cô gái ấy bị thương, chẳng nhẽ cô gái đó là con? Con bị thương ở đâu à? mau để ông xem.! Còn nữa cô bé Trình Lạc nói cô gái ấy tên là Doãn Băng Tâm.
Chuyện này lại là thế nào? " Vừa nói Doãn lão vừa cuống quýt lên nhìn cô đầy lo lắng.
Băng Tâm : " Ông nội con không có sao hết rất khỏe mạnh, ông đừng có lo cho con.
"
" Con tuyệt đối không được dấu đấy.
đau chỗ nào thì nói cho ông biết nghe chưa? " Băng Tâm cười gật đầu, rồi nằm xuống gối đầu lên đùi ông.
Doãn lão cũng đưa tay vuốt ve mái tóc cô giống như khi cô còn bé, đột nhiên ông lên tiếng hỏi cô.
" Linh Nhi, con nói ông nghe năm xưa làm sao con trốn thoát được vậy.? "
Băng Tâm : " Năm xưa là Trung bá đã cứu con.
Sau này con được một người đàn ông nhận nuôi, ông ấy tên là Lâm Phước, con vì muốn trốn tránh kẻ thù nên đã đổi tên thành Doãn Băng Tâm, và sống với một thân phận khác.
Sau khi đủ lớn con có cho người tìm ông nhưng cũng không tìm được, mãi cho tới khi con gặp Lãnh Ngạo anh ta mới nói cho biết ông đang ở đây.
Con vốn muốn tới gặp ông sớm hơn nhưng con sợ ông sẽ thất vọng về con nên chưa dám tới.
"
" Đứa trẻ ngốc, sao ông lại thất vọng về con chứ? Chỉ cần con bình an khỏe mạnh, sống thật hạnh phúc là ông vui rồi.
À… con nói là Trung bá đã cứu con, vậy ông ấy đâu? "
Băng Tâm : " Trung bá đã ở New York.
Để con cho người đón bá ấy qua đây, nếu bá ấy gặp ông nhất định sẽ rất vui đấy.
"
" Thực sự ông rất biết ơn lão Trung, nếu không có ông ấy thì e rằng ông sẽ không gặp lại được con.
Ừm vậy giờ ông nên gọi con thế nào đây? là Tiểu Linh hay Băng Tâm.
"
Băng Tâm ngồi dậy cầm lấy bàn tay ông, trẻ con nói : ‘’ Ông nội Băng Tâm hay Tiểu Linh đều là cháu của ông.
chẳng lẽ ông chỉ muốn có mỗi một đứa cháu là Tiểu Linh thôi sao? Hơn nữa lần này ông có thêm hai đứa cháu nữa đấy? " Doãn lão nghe vậy thì vừa ngạch bậc vừa vui mừng hỏi lại cô :
" Có thêm hai đứa cháu sao? Chẳng lẽ là chắt nội con lấy chồng rồi ư? có con rồi sao? Không được như vậy Lãnh Ngạo phải làm thế nào? "
Băng