"Đoan Mộc Minh" trong nháy mắt, chỉ thấy Hỏa Hoan chụp bàn dựng lên, ngón tay run run chỉ vào anh, cũng là nửa ngày đều không có nói ra một câu.
"Như anh nói mục đích là nói cho em biết, an toàn của anh cùng trinh - Fuck không ngại, không cần suy nghĩ nhiều." Chân dài hướng trên sô pha vừa để xuống, ánh mắt rộng mở một cái khe hở tinh tế, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, "Anh đói bụng, em làm cơm cho anh ăn."
"Anh nói cái gì?" Hỏa Hoan sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần, "Tôi là cái gì cấp cơm cho anh ăn? Anh bây giờ lập tức rời đi cho tôi, nghe thấy được không đó? Tôi không muốn nhìn đến anh, một giây cũng không muốn nhìn đến."
Hai tay chống nạnh đứng ở nơi đó, cô là thật sự mau bị người nam nhân này tức chết rồi.
"Làm sao vậy? Thẹn quá thành giận rồi?" Liếc xéo cô một cái, Đoan Mộc Minh lành lạnh nói, "Một ngày ân ái, ân nghĩa trăm năm. Em cũng không cần bất cần hân tình như thế chứ?”
"Đoan Mộc Minh" Hỏa Hoan lại rống lên một tiếng, tâm lý sáu năm đến một khắc này hoàn toàn sụp xuống.
Tiên thiếu có người mời cô tức giận, cô hai mươi bảy năm trong đời, anh là cái thứ nhất, cũng là duy nhất một người.
"Đã biết, anh câm miệng, anh cam đoan không nói gì nữa." Nói xong, Đoan Mộc Minh đứng lên, một đôi mắt to chớp chớp, thoạt nhìn vô tội cực kỳ, đi đến trước mặt cô, tựa đầu khoát lên bả vai cô, "Cho anh cơm ăn đi, em không thể thật sự thấy chết mà không cứu sao, anh thật sự đói bụng, theo lên phi cơ đến bây giờ, anh một ngụm cơm cũng còn chưa ăn đâu."
"Anh......" Đưa đầu anh gẩy đẩy qua một bên, Hỏa Hoan nhất thời chán nản, nhưng khi nhìn bộ dáng của anh đáng thương, tâm lại không hiểu nhũn ra.
"Hoan Hoan, Hỏa Hoan, bảo bối, Thân ái, người tốt......"
Theo Đoan Mộc Minh miệng xuất hiện xưng hô càng ngày càng buồn nôn, chịu không nổi liếc trắng mắt, Hỏa Hoan xoay người hướng trong phòng bếp đi đến.
Ở sau lưng cô, Đoan Mộc Minh vẻ mặt xấu xa nở nụ cười, dùng sức cầm nắm tay, làm ra một cái tư thế thành công.
Vào được nhà là thành công một nửa, anh vẫn đều tin tưởng điểm này.
"Chú, mẹ nhất định sẽ cho chú ăn mỳ ăn liền."
Đúng lúc này, một đạo giọng trẻ con non nớt ở sau người vang lên, theo bản năng quay đầu lại, nhìn đến trước mặt nho nhỏ thì Đoan Mộc Minh không khỏi nở nụ cười, "Vì sao?"
"Bởi vì mẹ chỉ biết nấu mỳ ăn liền." Một đôi mắt to vẫn như lúc ban đầu bình thường đảo quanh loạn chuyển không ngừng, càng xem đi xuống, nếp uốn đầu lông mày tiểu tử kia càng sâu.
"Phải không?" Kéo bé ngồi ở bên người ngồi xuống, khóe miệng Đoan Mộc Minh độ cong càng lúc càng lớn, sáu năm không thấy, người đàn bà kia trù nghệ giống nhau kinh người.
"Bởi vì Tiểu Bảo ăn mỳ ăn liền lớn lên." Vừa nói, xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhất thời xụ xuống.
"Tiểu Bảo?" Đoan Mộc Minh lập tức ngây ngẩn cả người, "Đó là tên cháu sao?"
"Ừ, cháu gọi là Hỏa Thông, mẹ cùng bọn cậu ngoại bảo cháu Thông Thông hoặc là Tiểu Bảo." Ngẩng đầu nhìn anh, Hoả Thông đầu nhỏ còn đang rất nhanh xoay tròn, "Chú tên gì?"
"Chú gọi là Đoan Mộc Minh, thật hân hạnh gặp cháu." Nói xong, Đoan Mộc Minh nhẹ nhàng mà cầm tay nhỏ bé, mẹ, cậu thật sự là thực kỳ xưng hô lạ?
"Cháu cũng vậy thật hân hạnh gặp chú" bên môi cười cười, Hoả Thông thản nhiên nở nụ cười.
"Đúng rồi, như thế nào vẫn không nhìn tới ba cháu?" Đoan Mộc Minh nhỏ giọng hỏi, ý thức phủ hướng về phía đỉnh đầu của bé, rất kỳ quái, đứa nhỏ này không hiểu hợp mắt của anh, chẳng lẽ đây là yêu ai yêu cả đường đi trong truyền thuyết ?
"Tiểu Bảo không có ba ba" khi nói chuyện, cặp mắt kia vốn sáng ngời
nhất thời ảm đạm xuống.
"Không có ba ba?" Đoan Mộc Minh khóe miệng lộ ra một chút ý vị sâu xa cười, "Cháu năm nay mấy tuổi?"
"Năm tuổi" ngẩng đầu nhìn anh, Hoả Thông trong con mắt có nồng đậm mong được, "Chú có biết ba ba cháu là ai sao?"
"Có lẽ biết, cũng có lẽ không biết." Đoan Mộc Minh cấp ra một cái đáp án lập lờ nước đôi.
"Có ý tứ gì?" Hoả Thông lập tức ngây ngẩn cả người, trả lời như vậy đối với một đứa nhỏ chỉ có năm tuổi mà nói hiển nhiên là quá mức thâm ảo.
"Như vậy đi, chú thay cháu tìm ba ba, nhưng là đây là bí mật giữa chúng ta, cháu không thể nói cho bất luận kẻ nào." Ánh mắt lưu chuyển, tầm mắt liếc về người đang từ phòng bếp đi ra thì Đoan Mộc Minh không khỏi nở nụ cười.
"Mẹ cũng không thể nói cho sao?" Ngẩng đầu lên nhìn anh, Hoả Thông vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Không thể, đây là bí mật giữa hai chúng ta.” Nhu nhu anh phát, ở bóng dáng Hỏa Hoan ra đến, bé ngồi hơi chút rời khỏi anh một chút.
"Được" thật mạnh gật gật đầu, Hoả Thôngthật biết điều khéo đáp ứng rồi.
"Mẹ, con cũng muốn ăn mỳ ăn liền." Sờ sờ cái bụng quắt quắt, bé cao giọng hô, lâu như vậy chưa ăn cơm, bé đều nhanh chết đói.
"Cái gì?" Vừa nghe thấy thanh âm của con trai, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, mắt thấy bàn con trong tay sắp rơi xuống, Đoan Mộc Minh tay mắt lanh lẹ nâng.
"Tiểu thư, phiền toái em lúc làm việc chuyên tâm một chút được không?" Anh bất đắc dĩ nói, đầu ngón tay chạm nhau ấm áp như vậy rõ ràng truyền đến trên người nhau.
"Mẹ" Hoả Thông đáng thương nhìn cô, sắc mặt mẹ thật là dọa người.
Nghe lại tiếng la quen thuộc, Hỏa Hoan thật sự là ngay cả chết tâm đều có rồi, mắt lé nhìn thoáng qua Đoan Mộc Minh, chỉ thấy anh chính không coi ai ra gì ăn mỳ ăn liền, giống như đối với ngoại giới phát sinh tất cả đều từ chối nghe không nghe thấy, vừa mới tâm giơ lên cho đến lúc này mới xem như chậm rãi mới hạ xuống.
"Tiểu Bảo, con lại đây." Vẫy tay, Hoả Hoan vô cùng thuần khiết, lại không hiểu làm cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run.
"Mẹ, con đói bụng." Nói mới vừa ra khỏi miệng, Hỏa Hoan vèo một chút bưng kín cái miệng của bé, nhìn đến ánh mắt Đoan Mộc Minh nghi hoặc thì vẻ mặt ngượng ngùng nở nụ cười, "Anh mau ăn mau ăn, không đủ trong nồi còn có."
Nói xong, cô vội vội vàng vàng kéo con trai đi vào bên trong phòng ngủ.
"Mẹ, con đói bụng." Trừng mắt một đôi mắt to, Hoả Thông đáng thương nhìn cô, lại một lần ý nghĩ kiên định, mẹ không thương bé.
"Tiểu Bảo, con nghe mẹ nói, về sau trăm ngàn không thể trước mặt chú đó kêu mẹ là mẹ, biết không?" Một bên chặt chẽ chú ý đến tình cảnh bên ngoài, Hỏa Hoan nhỏ giọng dặn dò, bằng không nói không chừng khi nào thì lộ ra dấu vết.
"Vì sao? Con đây gọi mẹ là gì?"
"Dì, về sau kêu dì.”