Editor: thanh huyền
"Chú, dì là vợ của chú sao?" thanh âm trẻ thơ vang lên bên tai, trong lòng chấn động mạnh, Đoan Mộc Minh lập tức sững sờ.
"Tại sao hỏi như vậy?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xem như Hoa Xuân nhộn nhạo, Đoan Mộc Minh không tiếng động thở dài một hơi.
"Mẹ nói dì kết hôn." Một đôi mắt to tròn vo nháy mắt cũng không nháy mắt chăm chú trên người của anh, bên trong ẩn ẩn có một tia mê hoặc.
"Tiểu Bảo, cháu hãy nghe chú nói, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện là chúng ta không muốn làm." khóe miệng Đoan Mộc Minh cười bất đắc dĩ, sờ sờ đầu của bé, đặt bé ở trên giường.
"Cháu biết, mẹ thường xuyên nói như vậy." Hoả Thông cái hiểu cái không gật gật đầu, một đôi mắt to vẫn đang nhanh như chớp loạn chuyển.
"Ngoan, ngủ đi." đắp kín mền cho anh, tựa tại đầu giường vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của bé, Đoan Mộc Minh không tiếng động thở dài một hơi, thẳng đến xác định bé đã ngủ sau, mới đứng dậy rời đi.
Trong phòng khách, Diệp Toàn đã trở lại, biểu tình trên mặt ngưng trọng.
"Người đưa đến nhà?" Rót một ly rượu, Đoan Mộc Minh chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng đêm mờ mịt .
"Không có, lúc tôi đuổi theo ra đi, người đã không thấy." Nhìn anh, Diệp Toàn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi cảm thấy hôm nay có điểm không thỏa đáng."
"Có thể lừa gạt được nhất thời, lừa không được một đời, sớm biết rằng cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý, huống hồ, cô sáng sớm nhận được tin tức." Nếm một ngụm trong chén rượu, Đoan Mộc Minh nhìn anh, "Nơi này mấy ngày nay phái một ít người bảo vệ, không có lệnh của tôi, bất luận kẻ nào đều không cho tiến vào, còn có, tìm một nơi khác, cần phải càng thêm bí ẩn."
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn biểu tình ngưng trọng, Diệp Toàn cũng hơi hơi nhíu lại.
"Chiếu tôi nói làm, Paris cậu không cần đi, mấy ngày này cậu phụ trách ở trong này tùy thân bảo hộ bọn họ, ở tôi trở về trước, cậu phải cam đoan an toàn của bọn họ."
"Trở về? Anh muốn đi đâu?" mày Diệp Toàn nhíu lại càng chặt, không thể phủ nhận, anh chán ghét loại cảm giác này, cảm giác chẳng hay biết gì giống đứa ngốc.
"Bên ngoài có chút phiền toái, tuy rằng nhất thời còn tới không được nơi này, nhưng chúng ta phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, cậu cũng đừng có hỏi nhiều, mặt khác, tất cả mọi người đều triệu hồi, nếu như bọn họ tạo ra một chút sai lầm..., tôi sẽ tra hỏi."
"Đã biết, phu nhân kia bên kia ——" nhớ tới ngày mai ước hẹn mười giờ, Diệp Toàn chỉ cảm thấy đầu của mình đều lớn.
"Trừ bỏ điện thoại của tôi, cậu không cần tiếp nhận điện thoại người nào, mẹ tôi bên kia, tôi sẽ đi, điểm ấy cậu không cần lo lắng." uống rượu trong chén một hơi cạn sạch, Đoan Mộc Minh xoay người đi lên lầu.
Trong phòng ngủ, vẫn một mảnh tối đen, dựa vào trực giác, anh đi tới trước giường, nương ánh sao yếu ớt lẳng lặng đánh giá người phụ nữ trên giường còn ngủ say .
"Anh, anh ~~~~"
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến thanh âm cô.
Ở bên giường chậm rãi ngồi xuống, nhẹ tay vuốt ve mái tóc dài của cô, Đoan Mộc Minh cười khổ lắc đầu.
Đã muốn đi qua trong cuộc đời này, anh chưa từng có muốn lại không chiếm được, nhưng bây giờ nhìn cô, lại phát giác cô cách mình đúng xa xôi như vậy, rõ ràng cô đang ở trước mắt, rõ ràng chỉ cần đưa tay lên là có thể đụng đến trên người cô, nhưng, tâm cùng tâm khoảng cách lại như cách cách xa vạn dặm.
Thoạt nhìn rõ ràng rất gần, kì thực xa xôi.
Giữ nguyên áo ở bên người chậm rãi nằm xuống, mỉm cười nghiêng đầu, hơi thở của cô quanh quẩn tại trên mặt chính mình, hương khí rất nhẹ rất nhạt nhã, lại làm cho tim của anh từng chút từng chút an định lại.
Lần đầu tiên thấy cô, cô lưu cho anh sỉ nhục suốt đời khó quên;
Lần thứ hai thấy cô, biết rõ sẽ là bẫy, nhưng anh vẫn như cũ mắc câu rồi, lúc cô trêu chọc tâm anh ngứa khó nhịn, cô lại như một loại tinh linh trong đêm đen lặng yên rời đi, lại lấy phương thức như mộng ảo xuất hiện lần nữa.
Ngoài ý muốn, một ít chuyện, trên mặt là tức giận, nhưng trong lòng lại xông lên một loại cảm giác thực kỳ lạ .
Lần thứ ba thấy cô, cô thành một tiểu nữ sinh thanh thuần , có một chút phản nghịch, có một chút cảm giác khiến người động tâm, vì cô, anh không tiếc đi làm một Lão sư (giảng viên), có lẽ có một ngày anh nên nói cho cô biết, trường học đó là sự nghiệp gia tộc anh.
......
Mỗi một lần, có thể gây cho chính mình kinh hỉ, kinh hỉ cùng sung sướng như vậy là dựa vào gì ** vui thích đều được không đến, thẳng đến sau lại, cùng với nói anh là vì trả thù Hỏa Tự, chẳng nói, anh chính là tìm cho mình một cái cớ đủ để giữ cô ở bên người .
Anh sủng cô, phủng cô giống một đứa nhỏ trong lòng bàn tay, chịu đựng cô cố tình gây sự, cô tức giận, cô kiêu ngạo mãnh liệt......
Tất cả, anh đều nhịn, nhưng
anh vẫn không có đi vào trong lòng của cô.
Lại sau, anh kết hôn, cùng bạn tốt nhất của cô.
Sau đó, cô rời đi.
ở sân bay đã gặp một chút bóng dáng cuối cùng của cô thì một khắc này, không có người biết, tim của anh như là bị người xé thành hai nửa, cảm giác rất đau, tuy nhiên nó phải thừa nhận như vậy.
Sáu năm
Anh suốt phí thời gian sáu năm, sáu năm kia, anh trở nên không hề giống chính anh, mỗi ngày giống cái xác không hồn... góc thành thị này, chạy ở bên người người phụ nữ bất đồng, anh nghĩ đến là có thể đã quên cô.
Nhưng, anh sai lầm rồi.
Thời gian không có hòa tan đoạn trí nhớ kia, ngược lại cô càng thêm rõ ràng.
Tại đây trong lúc đó tỉnh tỉnh mê mê, Đoan Mộc Minh ngủ thật say.
Bên tai truyền đến tiếng thở dốc đều đều, nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú cứ như vậy hiện ra ở tại trước mặt của cô.
Không ngoài ý muốn, thậm chí trên mặt cũng chưa từng xuất hiện một tia kinh ngạc.
Nhẹ nhàng mà lấy cánh tay anh đặt ở bên hông, cô thật cẩn thận ngồi xuống, tìm áo khoác tùy tiện bọc trên người. Vừa muốn đứng dậy, thình lình, một lực mạnh mẽ lại kéo cô lại.
"Không cần đi, lại ngủ cùng anh một hồi."
Đoan Mộc Minh nhẹ giọng than thở, ánh mắt vẫn gắt gao khép kín, lông mi thật dài như hai cánh quạt che ở nơi đó, hơi hơi rung động như là tùy thời tùy chỗ đều có thể động.
"Tôi muốn đi toilet, anh buông."
Hỏa Hoan nhỏ giọng nói, không hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở cái giường này, vẻ mặt vẫn luôn thản nhiên.
"Anh cùng em cùng đi"
Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ ngồi dậy, vẻ mặt cô kinh ngạc, xoay người bế cô lên.
"Đoan Mộc Minh, anh...... Anh có phải điên rồi hay không?" Trong nháy mắt, đỏ mặt thổi quét toàn thân cô, nói lắp bắp, dưới ý thức khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của anh.
"Đúng vậy, anh điên rồi, bởi vì em điên rồi." Đoan Mộc Minh lẩm bẩm nói, thật sâu hít vào một ngụm hương khí trên người cô , nhắm mắt lại, môi mỏng khêu gợi làm như lơ đãng sát qua cánh môi cô .
Trong nháy mắt, Hỏa Hoan mở to hai mắt nhìn, muốn giãy dụa, lại phát giác toàn thân bị anh ôm, căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt của anh lại một lần nữa tới gần, chỉ có thể mặc cho anh cắn cắn môi của cô, thậm chí làm càn cạy mở khớp hàm cô, tiện đà làm cho lưỡi của anh chui vào trong đó.
"Ô ô ô ~~~" mặt cô đỏ lên, hai tay bị kiềm chế vô lực đặt ở bên người anh, tùy ý lưỡi anh nóng ướt khí phách trêu ghẹo lưỡi cô hơi có vẻ trúc trắc, rồi sau đó càng cảm thấy đầu một mảnh rầm rầm rung động, một dòng điện lưu làm toàn thân cô tê dại đột nhiên từ lồng ngực của cô lẻn qua.
Thân thể của cô nóng bỏng, khí lực toàn thân đều không có.
"Không cần lại ngỗ nghịch lời của anh" nụ hôn của anh ngừng lại, lập tức, một tiếng nói ở bên tai cô vang lên, cô còn không kịp phản ứng, cả người đã bị buông, bóng dáng của anh cứ như vậy biến mất ở cuối tầm mắt.
Một tay xoa môi thấy đau , chỉ ngây ngốc theo dõi bóng lưng anh, trong phòng to như vậy, chỉ có thể nghe thấy tim đập như trống vang lên.
cửa ở sau người khép lại trong nháy mắt, tựa vào trên cửa, Đoan Mộc Minh từng ngụm từng ngụm thở phì phò, từng tế bào đều điên cuồng, gào thét, thân thể dục giãy trói buộc.
Dùng sức vỗ vỗ đầu, anh nhanh chóng vọt tới một phòng tắm, tắm nước lạnh, anh thở ra một hơi thật dài.
Lại một lần ở trong lòng kiên định một chuyện ——
Cô là một ác ma, ác ma trời phái xuống trừng phạt anh .