Một đêm kia, buổi biểu diễn dành riêng của Doãn Mặc làm chấn kinh cả thành phố, nhìn những người xung quanh hò hét khàn cả giọng, nhóm người đung đưa cây phát sáng như muốn rớt cả tay, Hoả Tự lộ ra một chút ý cười kì quái.
"Ca ca, Doãn ca ca hát thật hay, không phải sao?" Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh, Hỏa Hoan dành cho anh một cái ôm.
"Bình thường thôi" Hỏa Tự không có hứng thú nói, bất quá nhìn bộ dáng phong độ của tiểu tử đó trên sân khấu cũng không tồi.
Trên sân khấu, Doãn Mặc một thân áo trắng hát, nhảy, theo mỗi động tác biến hóa của anh, dưới sân khấu truyền ra vô số tiếng hét chói tai, vô số fan cầm cây phát sáng không ngừng đung đưa, trong miệng reo hò tên của anh, mà Doãn Mặc hiển nhiên cũng không làm cho bọn họ thất vọng, sau một ca khúc nhẹ êm tai, lại gửi liên tiếp nụ hôn gió.
Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, khuôn mặt anh nhìn như gần, lại như mơ hồ.
"Wase, ca ca, Doãn ca ca thật sự là đẹp trai ngây người." Nhịn không được kích động trong lòng, Hỏa Hoan cũng đi theo đứng lên, đúng lúc này, một chùm tia sáng chiếu tới, chiếu qua người cô rồi tới người bên cạnh.
Ngay sau đó, đã nhìn thấy cô mạnh mẽ ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu chui vào trong lòng Hỏa Tự.
"Ách?" Hỏa Tự lập tức ngây ngẩn cả người, "Hoan Hoan, làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Cái kia...... Ca ca, bụng em có điểm không thoải mái, em đi toilet." Nói xong, đem mái tóc buông xuống, cô vội vã hướng về phía tolet đi.
Nhìn bóng dáng hốt hoảng của cô, trong mắt Hỏa Tự hiện lên một tia nghi hoặc, nhất là khi
nhìn thấy một bóng dáng hình như đã từng quen biết, anh cũng đứng dậy theo sát đi ra ngoài.
Nhìn những người xem ca nhạc điên cuống chen lấn cả lối đi, nhìn bóng dáng đang đuổi theo phía sau, Hỏa Hoan chỉ cảm thấy trên đầu từng đám quạ đen bay qua.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Hai tay vòng ngực, Hỏa Hoan vẻ mặt đề phòng nhìn người tới, chẳng lẽ cô thật sự đã chọc phải người không nên chọc?
"Không có nha, chính là ngẫu nhiên gặp, thuận tiện lại đây chào hỏi thôi, dù sao, em cũng tặng cho tôi vui mừng thực đặc biệt." Tựa vào trên vách tường, Đoan Mộc Minh lười biếng nói, vốn là không nghĩ tìm được cô nhanh như vậy, nhưng là trong nháy mắt cô ngoái đầu nhìn lại, khiến cho anh có một loại xúc động không rõ, anh vốn là loại người tùy tính.
"Tôi hôm nay không có thời gian cùng anh chơi, lần khác, được không?" Gợi lên một nụ cười câu hồn đoạt phách, Hỏa Hoan chạm nhẹ cằm của anh, kiễng mũi chân, trên đôi môi mỏng đó ấn xuống một nụ hôn nhẹ.
Thân mình cứng đờ, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười, nhất là khi khóe mắt liếc về thân hình trong góc thì nụ cười càng sâu hơn, thời điểm Hỏa Hoan buông anh ra, anh liền mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, trong lúc cô còn đang ngu ngơ, mạnh mẽ hôn lên môi cô...