Lại một hoàng hôn bầu trời như máu, sau khi kết thúc một ngày học tập vô vị, Hỏa Hoan chạy thật nhanh như chạy trốn khỏi phòng học, thật sâu hít một hơi không khí bên ngoài, sau đó vẻ mặt thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
"Hương vị liberdade a, thật sự là tuyệt vời." Hai tay đưa về phía trước, cô làm ra một cái tư thế ôm lấy liberdade, nhưng kỳ quái là, không ôm đến liberdade, ngược lại chạm đến một thân thể ấm áp.
Ngay sau đó, cô bỗng dưng mở mắt, lúc thấy rõ người trước mắt thì "Đặng đặng đặng ~~" lui về phía sau vài bước.
"Anh...... Làm sao anh tìm tới nơi này?”Đem hồn trở về người, không đợi người ta trả lời, cô liền xoay người hướng cửa trường phóng đi.
"Hỏa Hoan, phương thức yêu thương nhung nhớ của em thật đúng là đặc biệt." Đánh giá chung quanh một phen, Đoan Mộc Minh vẻ mặt trêu tức đi theo cô, đột nhiên có một chút hoài nghi, cô gái thanh thuần động lòng người như vậy thật sự là tiểu yêu tinh trêu chọc anh vào tối hôm đó sao?
"Cách tôi xa một chút, có thể cút xa bao nhiêu liền xa bấy nhiêu." Quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, Hỏa Hoan tức giận nói, không biết vì sao, thời điểm nhìn thấy anh ta, cô đột nhiên cả người giống như con nhím không ngừng dựng gai, trong đầu óc gỉ sét của cô phát ra từng tiếng chuông cảnh báo.
"Lăn sao?" Hai tay với tới, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ cầm cánh tay của cô, "Nếu không em lăn một chút cho tôi xem? Cái đó hình như kĩ thuật rất khó nha."
"Uy, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn như vậy..., cũng đừng trách tôi không khách khí." Quay đầu dừng trước mặt anh, Hỏa Hoan trên mặt lộ ra một chút ý cười xấu xa, kia khóe miệng khẽ nhếch bộ dáng không hiểu sao làm cho trái tim của Đoan Mộc Minh nhảy lên thật nhanh, mong muốn tà ác trong cơ thể như điên cuồng tàn sát kêu gào muốn mở ra.
"A? Tôi mỏi mắt mong chờ, dù sao em mỗi lần tặng cho tôi đều là
niềm vui thực đặc biệt, lần này là cái gì đây? Làm sao bây giờ? Tôi đột nhiên bắt đầu mong đợi."
Ngón tay thon dài quét nhẹ qua cánh môi đỏ hồng của cô, Đoan Mộc Minh tà tà nở nụ cười, thời điểm cô vì tức giận mà đỏ bừng cả mặt, mạnh mẽ đem cô kéo vào trong lòng, trước mắt bao người, không kiêng nể gì hôn lên môi của cô.
"Anh......" Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, lúc cô đang kinh ngạc, lưỡi của anh cứ như vậy công khai xâm nhập lãnh địa của cô, trằn trọc dây dưa, đưa tới từng trận hô nhỏ của những người chung quanh.
Khóe miệng lộ ra một một độ cong nhỏ, Đoan Mộc Minh bất động thanh sắc nở nụ cười, chẳng những không có buông cô ra, ngược lại càng thêm cố gắng làm nụ hôn này càng thêm sâu.
Anh thích xem phụ nữ vì bộ dáng của anh mà mê mẩn, nhất là khuôn mặt đang ửng đỏ làm anh say mê này, một đôi bàn tay to ở phía sau lưng cô cũng không an phận, đi qua, kích thích từng trận nóng bỏng.
"Hỏa Hoan, em là của tôi, đừng nghĩ lại trốn khỏi tôi, biết không?"
"Anh đi chết đi"
Ngay sau đó, đã nhìn thấy Hỏa Hoan mạnh mẽ giơ chân lên, nhắm ngay mũi chân của anh dẫm xuống thật mạnh.
"Hỏa Hoan" nhất thời, một tiếng thét như heo bị giết vang lên...ở nơi trường học yên tĩnh này vang vọng đi thật xa trong không trung.
"Xú tiểu tử, lần sau còn dám tới tìm tôi, anh nhất định phải chết, biết không?" Ném những lời này, vừa ác độc trừng mắt liếc anh một cái, Hỏa Hoan xoay người thở phì phò bỏ đi.
"Hỏa Hoan, tôi thề, em sẽ trốn không thoát được đâu."