Trong một nhà hàng trang nhã cao quý, phục vụ tỉ mỉ và chu đáo ở nhà hàng Tây này, Đoan Mộc Minh vừa vặn nhìn thấy tướng ăn cô gái nhỏ, ly rượu trong tay nhẹ nhàng lắc lư, khóe miệng thủy chung mang theo một nụ cười thản nhiên.
"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mĩ nữ ăn cơm sao?" Ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, Hỏa Hoan tức giận nói, đem miếng thịt bò cuối cùng trong dĩa vào miệng.
"Gặp qua, nhưng mà mĩ nữ như em thì lần đầu tiên."Từ từ nếm một ngụm rượu trong ly, Đoan Mộc Minh nói, bất quá nhìn cô há to miệng ăn cơm như vậy, không hiểu sao lại gợi lên cho anh cơn thèm ăn.
"Hiện tại đã được chưa? Cơm cũng ăn rồi, tôi có thể về nhà sao?" Dùng khăn lau sạch sẽ miệng mình, dựa lưng về phía sau ghế, Hỏa Hoan thật dài thở ra một hơi, ánh mắt lại như có con dao sắc bén nhìn về phía anh.
"Không thể" Đoan Mộc Minh vẻ mặt thành thật nhìn cô, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu, "Cuộc sống về đêm giời chỉ mới bắt đầu, hiện tại muốn đi, chẳng phải sẽ rất mất hứng sao?" Đầu lưỡi khẽ liếm môi mỏng khêu gợi, nụ cười của anh rõ ràng màng theo hương vị tà ác, nhìn về phía cô ánh mắt giống như thợ săn nhìn thấy con mồi.
"Đoan Mộc Minh, tôi không cần biết anh muốn làm gì, nhưng tôi nói rõ cho anh biết, không có khả năng, còn có tôi mặc kệ anh dùng phương pháp nào vào trường của tôi, nhưng là tôi chỉ còn học ở trường này mấy tháng nữa, tôi hi vọng chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không nghe lời......"
Vẻ mặt uy hiếp nhìn của anh, Hỏa Hoan chậm rãi đứng lên, "Cám ơn bữa tối của anh, mùi vị rất ngon."
Đầu lông mày chau lên, Đoan Mộc
Minh bất động thanh sắc nở nụ cười, vẻ mặt vô tội nhún vai, "Tôi cho là chúng ta sẽ có một đêm tuyệt vời."
Thật sâu hít vào một hơi, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười, "Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn cùng anh có một đêm tuyệt vời, chính là ——" nói tới đây, cô mạnh mẽ tiến tới bên người anh, kiễng mũi chân đến gần lỗ tai của anh, "Anh xác định anh không cần dùng thuốc kia? Còn có, nghe nói vật kia dùng nhiều đối với thân thể không tốt, tuy rằng tôi có thể lí giải tâm tình bức thiết của anh, nhưng thân thể mới là tiền vốn của cách mạng."
"Em đang ở đây lo lắng cho tôi sao?" Đoan Mộc Minh thấp giọng nói, trong nháy mắt quay đầu, môi làm như lơ đãng quét qua môi như cánh hoa của cô, đôi mắt kia sâu thẳm như biển, cánh tay dài duỗi ra, đem cô ôm chặt trong lòng.
"Tôi đối với đàn ông bất lực không có hứng thú."Liếc anh một cái đầy khinh bỉ, Hỏa Hoan cười rất nhẹ rất nhạt.
"Có phải bất lực hay không thử qua mới biết được không phải sao?" Một cỗ hơi thở ấm áp cứ như vậy phun bên tai cô, dẫn tới người cô không tự chủ run run.
"Bảo bối, em bắt đầu phản ứng."
Hai tay để ở trước ngực của anh đẩy ra một kẽ hở nhỏ, Hỏa Hoan đột nhiên cảm giác được trên mặt một trận nóng bỏng, hơi thở nam tính như bao vây lại một tia ý thức của cô.
Giờ khắc này, vừa thực im lặng, lại có một cỗ ái muội.