Mặt trời chiều đem bóng dáng người kéo dài đến rất dài, đầu cúi xuống đi trên đường cái, hai tay cắm ở trong túi quần, Hỏa Hoan không ngừng đá lên tất cả những thứ gì nhìn thấy trước mắt.
Ngày mai sẽ là ngày thi đấu đua xe. Không biết tại sao, càng tới gần ngày này, trong lòng cô là càng cảm thấy không yên. Mặc dù biết kỹ thuật đua xe của Doãn Mặc cũng không tồi, nhưng nội tâm cô vẫn dao động.
"Sao lại ảo não như vậy nhỉ? Em không biết có bao nhiêu người phụ nữ nguyện ý lên giường cùng tôi đâu." Đúng lúc này, có người phía sau cất giọng trêu tức cô.
Chưa cần quay đầu lại, khuôn mặt Hỏa Hoan đã xụ xuống, thở thật dài một hơi, cô chậm rãi quay lưng lại, trên mặt là một nụ cười giả dối.
"Thầy giáo Đoan Mộc à, thật có nhã hứng, không nghĩ tới còn có thể gặp nhau giữa đường." Biểu hiện trên mặt là cười, nhưng ánh mắt kia lại giống như muốn giết người.
"Ha ha ~~~, đó là đương nhiên, thói quen của tôi còn rất nhiều, em có nhất thiết muốn biết hết không?" Đứng lại trước mặt cô, chàng trai cao lớn cùng cô gái tinh tế thoạt nhìn rất hài hòa, ngón tay dường như không khống chế được mà cứ xoa xoa mặt cô.
Tránh đi sự thân mật của anh, Hỏa Hoan lui về phía sau vài bước, "Không cần, tôi đối với người có tuổi không có hứng thú, cũng không muốn tiến thêm một bước để hiểu biết dục - vọng, nếu không có việc gì thì xin hẹn gặp lại thầy giáo Đoan Mộc nhé."
Nói xong, cô xoay người bước nhanh đi, giờ khắc này, cô chỉ thầm nghĩ mau chóng né tránh khỏi tên ôn thần này. Bởi vì mỗi lần gặp anh ta, tâm tình của cô đều cảm thấy không yên, nhưng mà hiển nhiên có người không cho cô toại nguyện.
Bước nhanh hơn vài bước, Đoan Mộc Minh một phen cầm cổ tay của cô, "Không việc già cả. Em không có hứng thú với tôi nhưng
cũng đừng lo, chỉ cần tôi có hứng thú đối với em là đủ rồi."
Cô nhìn anh, tuy rằng trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn cười rạng rỡ như cũ, " Thầy giáo à, không buông ra sao? Thầy cứ làm như vậy nhiều người sẽ lầm tưởng lầm anh là trâu già muốn gặm cỏ non nha."
"Ha ha ~~~, trâu già gặm cỏ non càng lợi cho tiêu hóa." Vứt cho cô một nụ cười tà mị, Đoan Mộc Minh lôi cô đi thẳng về phía trước.
"Này, Đoan Mộc Minh, anh muốn làm gì?" Vừa nhìn thấy anh như vậy, Hỏa Hoan nhất thời nóng nảy, đối với người nam nhân vô sỉ này, đôi khi cô thật cảm thấy bất lực.
"Sao lại không gọi là thầy giáo nữa rồi hả? Tôi còn tưởng rằng cả đời em sẽ chỉ gọi tôi là thầy giáo chứ?" Vẻ mặt trêu tức nhìn cô, Đoan Mộc Minh càng dùng sức nắm chặt cổ tay cô.
"Anh...... Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, tôi như vậy nhưng không dễ để bắt nạt đâu nhé." Hai mắt Hỏa Hoan mở thật to, tìm được cơ hội, cô nhất định sẽ khiến anh đẹp mặt.
Nghe được những lời này của cô, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ tiến tới trước mặt cô, chóp mũi chạm chóp mũi, một luồng hơi thở ấm áp cứ như vậy phả vào mặt cô.
"Em có vẻ đã quên một việc, tôi đã từng nói qua, nếu như em không ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ đánh vào mông em đấy."
Thanh âm của anh rất nhẹ nhàng, hiển nhiên là cố ý đè thấp giọng xuống, lại giống có một loại ma lực làm cho nghe không thể không đáp ứng được bất cứ chuyện gì.
"Anh...... Anh dám."