Ngôi biệt thự giữa sườn núi.Lục Tâm Di bị trói ở ghế trên, cô nhìn Khương Lâm Trì đang ở trước mặt.Anh ta vẫn là bộ dạng anh tuấn như vậy, chẳng qua ánh mắt nhìn cô đã thay đổi. Ngày xưa anh ta ôn nhu biết mấy, mà bây giờ chỉ đọng lại sự lạnh băng như bông tuyết mùa đông.Mới nhìn một cái mà cô đã có cảm giác lạnh đến thấu xương.Khương Lâm Trì nhìn Lục Tâm Di, lạnh lùng nói: “Tỉnh!”Lục Tâm Di nâng khóe miệng lên thành một đường vòng cung đầy quỷ dị.Cô hơi nheo mắt, “Anh hạ dược tôi?”Ánh mắt Khương Lâm Trì âm u, lạnh lẽo nhìn Lục Tâm Di, trầm mặc, không nói chuyện.Lục Tâm Di đau lòng nhìn Khương Lâm Trì, “Vì sao?”“Vì sao? Đương nhiên là vì cô và Khương gia tôi có thù oán, muốn trách thì trách mẹ cô lúc trước đã làm ra việc không thể tha thứ, cho nên cô đáng phải nhận lấy!”Một giọng nói của nữ đầy oan nghiệt vang lên.Lục Tâm Di hơi nghiêng đầu, liền thấy được bên cạnh Khương Lâm Trì là em gái của anh ta, Khương Mộc Sa.Lục Tâm Di nghe thấy lời nói của cô ta, cộng với ánh mắt lạnh băng của hai anh em bọn họ, cô đại khái cũng tìm ra được đáp án rồi.Cô bình tĩnh nói: “Cho nên anh cưới tôi lại không chịu đi lãnh chứng, ba năm cũng không chạm vào người tôi, không phải vì tôi không tốt mà là lợi dụng tôi để báo thù?”Lúc trước Khương Lâm Trì theo đuổi cô, anh ta chăm sóc, hỏi han cẩn thận từng li từng tí.Chẳng qua hai người kết hôn không công khai, cũng không có lãnh chứng. Ở bên nhau ba năm nhưng Khương Lâm Trì không hề chạm vào người cô.Mỗi lần cô muốn gần gũi với anh ta thì anh ta lại nói là muốn tốt cho