Kiều Tâm Di tự tin nói: “Anh ấy nói hủy bỏ hôn ước... tôi không đồng ý!”Kiều Tâm Du vừa nói ra những lời này, lập tức khiến mọi người kinh sợ.Trong lòng bọn họ bắt đầu các loại bồn chồn.Có ý gì?Kiều Tâm Di hối hận rồi sao?Mọi người không khỏi cảm thấy khẩn trương!Có khi nào đầu óc của Kiều Tâm Di đột nhiên thông minh lên, rồi ý thức được Hạng thiếu rất tốt?“Kiều Tâm Di, cô không đồng ý cũng vô dụng, bởi Hạng thiếu không cần cô!”Kiều Tâm Di nói: “Hôn ước là ông nội Hạng định ra, Nhiên ca ca chỉ là giận dỗi nên nói vậy thôi, anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”Kiều Tâm Di ngọt ngào kêu Nhiên ca ca, lập tức làm những người phụ nữ ở đây tức đến đỏ mắt.“Cô… không biết xấu hổ!”“Cô là đồ lật lọng, thông đồng với Trang thiếu xong giờ lại bám lấy Hạng thiếu không buông.”Kiều Tâm Di tiếp tục cười, “Đây là năng lực của tôi.”“Có bản lĩnh thì các người cũng làm đi!”Kiều Tâm Di chính là cố ý chọc giận những người này.Cũng là cố ý nói những lời đó.Trước kia, những người này toàn tìm cách để dễ rồi quở trách cô, cố ý làm cho cô xấu mặt.Nếu cô đã trở lại, đương nhiên sẽ muốn báo thù.Nhưng mà hiện tại thân thể cô còn rất suy yếu, cho nên chọc tức bọn họ trước đã!Đây là lần đầu tiên cô chọc tứcnhóm người này.Nhìn bộ dáng phẫn nộ cùng ghen tị của bọn họ, khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.“Nói tôi không biết xấu hổ sao? Thật ra các người không biết rồi, Nhiên ca ca rất thích tôi gọi anh ấy như vậy.”“Chúng tôi đều nói chuyện qua điện thoại, mỗi lần như vậy tôi đều trộm đi gặp anh ấy.”“Anh ấy hư hỏng rồi!”Kiều Tâm Di vuốt vuốt tóc, nũng nịu nói.Lúc cô cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên đầy vẻ giảo hoạt.Nhưng trong mắt người khác, lúc này Kiều Tâm Di không khác gì một yêu nữ.Không biết xấu hổ!Bọn họ như muốn tức điên lên!Sao cô có thể mặt dày như vậy?Hạng thiếu là nam thần không thể xâm phạm.Bọn họ ngày thường nói với anh một câu mà đã không khỏi cảm thấy khẩn trương, tim đập thình thịch như đánh trống.Bọn họ luôn cho rằng Hạng thiếu chính là người như vậy.Nhưng Kiều Tâm Di lại nói Hạng thiếu rất xấu xa.Còn nói, cô đều kêu Hạng thiếu là Nhiên ca ca.Đố kỵ chết bọn họ, tức chết bọn họ rồi!Bọn họ nhìn Kiều Tâm Di chằm chằm tới nỗi tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài, hận