Khóe miệng anh kéo lên thành hình vòng cung nhàn nhạt.Mặc dù rất mờ nhưng cũng xem như là cười đi?Anh ta sợ hãi dùng sức xoa xoa đôi mắt.Ai không biết, còn tưởng Hạng thiếu chưa bao giờ cười.Đây là chuyện gì?Anh ta dùng sức xoa xoa đôi mắt, sau đó lại nhìn sắc mặt của Hạng Lạc Nhiên, vẫn như cũ, lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.Có lẽ vừa rồi là anh ta hoa mắt.Sau khi nói xong, Kiều Tâm Di cúi đầu chỉnh lại áo khoác tây trang trên người mình, dựa theo ký ức mà hướng tới một phòng ở trên boong tàu đi đến.Giống như chơi lớn!Kiều Tâm Di trở về phòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra.Cô đem áo khoác cởi ra, đặt sang một bên.Cái áo khoác này là Hạng Lạc Nhiên khoác lên cho cô, sau khi hai người lên thuyền.Cô biết, mặc dù bên ngoài người này thanh lãnh, nhưng trên thực tế lại rất cẩn thận.Cô còn có thể ngửi được một mùi hương thanh nhã, nhàn nhạt truyền đến.Là hương thơm ở trên người anh, rất dễ chịu, cùng làm người khác an tâm.Nhưng Kiều Tâm Di sẽ không tùy tiện tin tưởng một người nữa.Trở lại thế giới này một lần nữa, Kiều Tâm Di nghĩ tới thời điểm cô còn là Lục Tâm Di, trải qua biết bao nhiêu chuyện khổ sở.Nhìn lịch để bàn.Thời gian này, là không lâu sau khi Lục Tâm Di chết đi.Lúc cô đang chìm đắm trong hồi ức thì cánh cửa đột nhiên mở ra.Nghe được thanh âm nhỏ này, theo phản xạ có điều kiện Kiều Tâm Di liền xoay người một cái, nâng chân lên đá thẳng về phía cửa.Mặc dù thân thể này phản ứng hơi chậm nhưng Kiều Tâm Di vẫn thói quen mà đánh đòn phủ đầu.“Tâm nhiễm, là anh!”Thanh âm này... Kiều Tâm Di liền lục lọi ở trong ký ức.Là Trang Tây Triết?Dáng người anh ta cao gầy, làn da trắng nõn, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đào hoa mê người.Là mẫu người các cô nữ sinh rất thích.Thật đúng là một tên hoa hoa công tử, vừa nhìn là cô đã biết anh ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.Tra nam!Trang Tây Triết cúi đầu nhìn Kiều Tâm Di, trong mắt anh ta mang