Hôm nay Mộc Trà qua nhà Mạnh Quân cả 2 cùng nhau nấu ăn.
Cô cùng anh đi siêu thị, một cô gái xinh đẹp với dáng người mảnh mai, một chàng trai khôi ngô với thân hình to khoẻ, họ luôn là tâm điểm của sự chú ý vì quá đẹp đôi.
“Em đeo tạp dề cho anh đi” anh nhõng nhẽo đòi cô.
”từ bao giờ anh lại trẻ con vậy chứ” cô vừa nói vừa đeo tạp dề cho anh.
“Chỉ với em thôi” anh ôm lấy cô khi cô đang buộc dây cho anh.
Khi cả hai đang ngồi ăn tối với nhau dưới ánh nến lung linh thì chuông cửa vang lên. Vì hôm nay anh muốn có không gian riêng cho cả hai thế nên anh đã bảo giúp việc về hết.
“Để anh ra xem ai” anh nói với cô
Anh đi ra phía cửa cổng. Điều anh lo sợ đã xuất hiện trước mặt anh.
Đúng!!! Cô ta đã về
Anh đứng như trời chồng, trong lòng rối răm không biết làm gì lúc này. Một người đang đợi anh mở cửa, một người đang đợi anh vào ăn bữa tối.
“anh không muốn mở cửa cho em sao” cô ta cất tiếng.
“đến đây làm gì?” anh lạnh lùng cất tiếng.
“Chúng ta còn quá nhiều khúc mắc, em cần nói anh biết khi em đã xong xuôi” cô nức nở nói.
Mạnh Quân đi đến mở cửa, vừa mở ra cô ta chạy lại ôm chầm lấy anh “em đã rất nhớ anh, rất rất nhớ”
Ngồi trong này đợi anh đã lâu, cô sốt ruột đi ra bắt gặp cảnh hai người họ ôm nhau. Cô sững sờ “Linh Hương\-cô ấy về rồi sao”
Thấy Linh Hương khựng lại, anh quay đầu thấy Mộc Trà đang đứng sau lưng anh. Ngay giờ phút này anh thật sự không biết phải làm sao.
“Anh à, đây là ai thế” Linh Hương hỏi anh.
Anh như không nhấc nổi miệng ra để nói, đành im lặng.
Thấy anh im lặng như thế, tim cô nhói lên. Cô đành nói “em chỉ là em gái của anh Quân thôi”