Thấy rằng Dương Đóa Đóa vẫn còn ở khách sạn, không tiện đối mặt với An Minh Dịch, sau khi Tạ Phỉ được Úc Ly đồng ý, quyết định để cho An Minh Dịch ở dưới tầng của hắn, tầng một vừa vặn có phòng khách đang trống.
Cũng không biết Hứa Lệnh Di nói gì với em họ, sáng sớm hôm sau, Dương Đóa Đóa một thân một mình xuất hiện ở phòng ăn, thấy Tạ Phỉ cũng không hỏi thăm chuyện ngày hôm qua, chỉ nói chị họ bất ngờ bị thương cần phải nghỉ ngơi, một mình cô đến đài truyền hình.
Tạ Phỉ múc cho cô bát cháo, “Không phải hôm qua cô vừa đi sao?”
Dương Đóa Đóa “ừ” một tiếng: “Nhưng mai tôi phải về rồi, hiếm thấy tới một chuyến, lại đúng dịp oppa ở Thiệu Dương, còn muốn gặp anh ấy một chút nữa.”
Tạ Phỉ cười híp mắt bày tỏ mình hiểu, chờ Dương Đóa Đóa ăn sáng xong, hắn liền sắp xếp Tương Phi đưa đối phương đến trạm xe ở cửa thôn.
Nhưng mà Dương Đóa Đóa đã được định trước là không có duyên với thần tượng, bởi vì Úc Ly ngủ một giấc đến trưa.
Lúc y xuống tầng, gặp được An Minh Dịch và Hứa Lệnh Di ngồi trong phòng khách, so với hôm qua, tinh thần của hai người đã khá hơn một ít, ít nhất không còn hình dáng nam nữ đau khổ vì tình nữa, nhất là trong mắt Hứa Lệnh Di còn mơ hồ lộ ra chút rạo rực không nói rõ được…
Quả nhiên, Hứa Lệnh Di vừa thấy y liền hưng phấn tuyên bố: “Úc tiên sinh, chúng tôi quyết định sinh đứa bé này!”
Úc Ly nhìn An Minh Dịch đang nở nụ cười miễn cưỡng, chậm rãi đi tới cạnh ghế sa lon, sau khi ngồi xuống thì không có hình tượng duỗi thẳng chân, nhàn nhã vắt lên trên bàn trà nhỏ, “Nghĩ xong rồi?”
Hứa Lệnh Di vén một lọn tóc ra sau tai, xấu hổ cười một tiếng: “Ừ, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng đứa bé đúng là của tôi…”
“Không có gì khó hiểu.” Úc Ly nhàn hạ nói: “Một khi thức tỉnh huyết mạch, cá ngựa đực yêu có thể tự hấp thu trứng của đối tượng giao phối.”
Sắc mặt Hứa Lệnh Di đỏ ửng, không được tự nhiên dời tầm mắt đi: “Cho nên, cho nên tôi hẳn nên đảm nhận trách nhiệm của cha… của mẹ.”
An Minh Dịch giống như không nghe nổi nữa, vội hỏi: “Úc tiên sinh, đứa bé kia sinh ra rồi cũng là bán yêu sao?”
Úc Ly liếc anh ta: “Đương nhiên con anh cũng sẽ có huyết mạch cá ngựa như anh, nhưng không nhất định có thể thức tỉnh.”
An Minh Dịch yên lặng hồi lâu, “Nếu như là con gái thì sao?”
Úc Ly cười một tiếng không rõ ý: “Nếu như con bé thức tỉnh, tốt nhất nên tìm một người không có con cái mà nói chuyện yêu đương.”
“Tại sao?”
“Bản thân cá ngựa cái không có chức năng sinh con, nói cách khác, nếu đối tượng của con bé không phải cá ngựa đực, cơ bản giống như vô sinh.”
“…”
An Minh Dịch lại bị đả kích nặng nề một lần nữa, quyết định vốn đã đưa ra lại trở nên do dự, lúc anh ta và Hứa Lệnh Di trở về phòng bàn luận về chuyện lớn của đời người, Dương Đóa Đóa đã trở lại.
“Sao lại sớm như vậy?” Tạ Phỉ nhìn đồng hồ treo trên tường ở đại sảnh, vẫn chưa tới một giờ.
Dương Đóa Đóa đầy vẻ mất mát: “Hôm nay không có suất diễn của oppa, anh ấy không ở tổ phim.”
Từ buổi sáng Tạ Phỉ chưa từng gặp Úc Ly, còn tưởng rằng đối phương đã sớm đi rồi, lúc này cũng rất bất ngờ: “Nhưng không phải y là vai nam chính sao?”
“Nữ chính của “Vương triều” là Giản Y Y, cô ấy kí thêm một bộ điện ảnh lớn hơn, nghe nói chỉ có bảy mươi ngày cho tổ phim này, cho nên phải tập trung quay cảnh của cô ấy trước.” Dương Đóa Đóa ủ rũ cúi đầu nói: “Cũng không gặp được oppa một lần cuối.”
“Nén bi thương…”
Hai người đồng thời yên tĩnh.
Sau mấy giây, Dương Đóa Đóa rất tự nhiên nói tới đủ chuyện bát quái trong vòng giải trí, làm như cuộc đối thoại vừa rồi không tồn tại. Đáng tiếc cô nói gì Tạ Phỉ chẳng hiểu, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười lễ phép, cho đến khi hắn nghe được một cái tên quen thuộc.
“Tạ Nghiêu?” Tạ Phỉ không quá chắc chắn lặp lại, đây không phải là tên của nhân vật chính trong sách sao?
“Đúng vậy, ông chủ nhỏ biết hắn ta sao?”
“Nghe có chút quen tai.”
“À, trước đó hắn ta rút được giải thưởng may mắn lớn, truyền thông có báo, chắc cậu có nghe qua chứ.” Dương Đóa Đóa bĩu môi một cái: “Bây giờ hắn ta kí với công ty giải trí M, vai nam ba trong “Vương triều”, hôm nay hắn ta liên tục mắc lỗi với Giản Y Y, Giản Y Y liền lên cơn tại chỗ.”
Giải thưởng may mắn lớn…
Nghe bốn chữ này, Tạ Phỉ không thể nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là nam chính rồi.
Không nghĩ tới, Tạ Nghiêu lại quay phim cùng nơi với Úc Ly, còn cách hắn gần như vậy.
Xem ra, gần đây không thể vào trấn rồi.
Thật là phiền!
Chờ Dương Đóa Đóa thỏa mãn bày tỏ hết rồi trở về phòng, Tạ Phỉ vội vã lên điện thoại tìm tin tức vể tổ phim “Vương triều”, cũng tìm được Weibo của Tạ Nghiêu. Đối phương ở Weibo rất sống động, phần lớn đều đăng ảnh tự chụp hoặc thức ăn ngon cảnh đẹp, những chuyện đời thường, tổng số có khoảng hơn 6000 bài, bài được ghim ở đầu là sau khi Tạ Nghiêu trúng giải thưởng lớn gửi lời cảm ơn, nhìn danh sách khoảng trăm phần thưởng, Tạ Phỉ cũng không nhịn được thấy chua chua.
Hắn chua chua like một cái, lướt xuống mới phát hiện Tạ Nghiêu còn là fan của Úc Ly, trên Weibo cũng có không ít tin tức liên quan đến Úc Ly.
Tạ Phỉ đột nhiên hoài nghi, Tạ Nghiêu mặc kệ khối gia sản lớn như vậy, một lòng chạy vào vòng giải trí, chẳng lẽ là để theo đuổi thần tượng trong khoảng cách gần sao?
Lướt khoảng mười phút, rốt cuộc Tạ Phỉ cũng tìm được bài Tạ Nghiêu đăng lúc nguyên chủ xảy ra chuyện, nội dung chỉ có bốn chữ — khó khăn qua rồi.
Tạ Phỉ “chậc” một tiếng, nhanh chóng kéo về bài đầu, trả thù bỏ like đi.
Bỗng nhiên, bầu trời nổ vang một tiếng sấm, Tạ Phỉ run lên, giương mắt nhìn ra ngoài cửa — sắc trời chẳng biết lúc nào đã tối xuống, không khí cũng biến thành ẩm ướt, báo hiệu trời sắp mưa to.
Hắn để điện thoại xuống, cuộn tay áo sơ mi chạy ra ngoài cửa, muốn thu dọn đống cây tre ở sân trước khi trời mưa, đống tre đó còn định để làm đồ dùng trong nhà, đề phòng ẩm ướt vẫn là vấn đề cần thiết.
Tạ Phỉ vọt tới bên hàng rào tre, cầm vải bó đám tre lại, cho dù sức lực hắn không nhỏ, nhưng ôm một đống tre vẫn thấy quá sức.
Một giọt nước đánh “bộp” vào trên mặt hắn, Tạ Phỉ ngẩng đầu lên, hóa ra trời đã mưa.
Hạt mưa lớn bằng hạt đậu nện lên mặt đất, nhuộm ra nước đọng màu đậm, mùi nồng của đất xông vào mũi.
Tạ Phỉ cố gắng kéo đống tre vào bên đình, đột nhiên cảm giác có một cái bóng phủ lên trên đầu, trong nháy mắt ngăn cách cả trời mưa.
“Buông tay.”
Tạ Phỉ nghe tiếng quay đầu, thấy Úc Ly đứng ở sau lưng hắn, một cái tay đang cầm vải buộc, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn. Mà trên đầu hắn đã được đội mũ lưỡi trai của y.
Hắn theo bản năng buông lỏng tay, Úc Ly chợt phát lực, kẹp bó tre ở khuỷu tay, tiếp đó lại ung dung đỡ lên vai.
“…”
Tạ Phỉ lại xác nhận thực
lực khác xa giữa người và yêu lần nữa.
Chờ Úc Ly trở lại từ lương đình, trời mưa càng thêm dày đặc.
Hai người vội vã vào đại sảnh, Tạ Phỉ tháo mũ xuống nói tiếng “cảm ơn”, lại hỏi: “Anh thật sự không đi sao? Sao lại đến đây thế này, Dương Đóa Đóa vẫn còn ở khách sạn đấy.”
“Trời mưa, cô ta sẽ không đi ra, còn có Ngân Túc trông nom.” Úc Ly không thèm để ý, “Chẳng lẽ tôi còn cần trốn tránh người nào đó sao?”
Tạ Phỉ lười tranh cãi việc ngây thơ này với y, bỗng nhiên nghĩ đến đối phương và Tạ Nghiêu ở chung một tổ phim, vốn định nhắc nhở Úc Ly đôi câu, nhưng nghĩ lại thứ nhất hắn không có lập trường nhắc nhở, thứ hai chắc Úc Ly cũng chẳng cần hắn nhắc nhở — yêu mà, đương nhiên có thể muốn làm gì thì làm.
Tuy nói chút mánh khóe của bán yêu không đáng nhắc tới trước mặt Úc Ly, nhưng đối với người bình thường vẫn rất có lực sát thương, Tạ Phỉ cảm giác nguy hiểm từ đầu đến cuối vẫn chưa mất, vì vậy dò xét hỏi: “Đúng rồi, nếu yêu… hoặc là bán yêu có chút năng lực đặc biệt, vậy nhỡ may có người tâm thuật bất chính thức tỉnh huyết mạch, lợi dụng năng lực của mình để tổn thương người bình thường thì làm sao?”
Úc Ly tùy ý khoác khuỷu tay lên quầy lễ tân, cười như không cười: “Làm sao, sợ?”
Đương nhiên Tạ Phỉ sợ, nếu không cũng không có khả năng chạy trốn mấy ngàn dặm, nhưng hắn muốn thảo luận chủ yếu là về vấn đề tự vệ được không? Đang muốn giải thích một chút, lại nghe Úc Ly chắc chắn nói: “Ở cùng một chỗ với tôi, ai dám hại cậu?”
“…”
Được rồi.
Tạ Phỉ bị giọng đương nhiên của đối phương làm cho cạn lời, Úc Ly cũng không biết tâm trạng phức tạp của hắn, giơ tay lên gõ bàn một cái, “Tôi đói.”
“Anh muốn…” Tạ Phỉ nhớ tới quy tắc sống chung thứ hai, lúc này nuốt câu hỏi đến mép vào trong bụng, đổi thành một câu: “Tôi làm chút gì đó cho anh ăn.”
Vừa ra đến trước cửa, Úc Ly lại cố ý nhắc nhở: “Buổi trưa, tôi có thể ăn phong phú một ít.”
Vì vậy Tạ Phỉ liền làm cá.
Cá mới mua hôm qua, còn nuôi ở trong chậu. Hắn đánh vảy, rửa sạch bỏ vào trong khay, lại phủ gừng và hẹ tây lên cho bớt tanh, cuối cùng đổ nước trắng vào, nổi nửa lên hấp.
Ngoài ra, Tạ Phỉ còn trộn dưa chuột, nghĩ đến Úc Ly muốn giảm cân, hắn cố gắng không bỏ đường.
Hai món ăn trước sau không tới nửa giờ, nhưng Tạ Phỉ tự nhận độ hoàn thành không tệ, vậy mà bưng đến phòng ăn Úc Ly lại không hài lòng.
“Tôi không thích ăn cá.” Úc Ly cầm đũa đâm đâm thịt cá trắng nõn.
Tạ Phỉ bịt tai không nghe, chống cằm cười nói: “Ăn nhanh đi, lạnh sẽ tanh đấy.”
Úc Ly từ chối cho ý kiến, đẩy đĩa thịt cá lên trước một cái, “Cậu lại xuống bếp cầm một đôi đũa nữa.”
Tạ Phỉ chỉ nghĩ là Úc Ly mời hắn ăn cùng, vội vàng khách khí từ chối: “Cảm ơn, tôi đã ăn rồi.”
“Ý tôi bảo cậu gỡ xương cho tôi.”
“…”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Tạ Phỉ bỗng nhiên đứng lên, một tay chống mặt bàn nghiêng người về phía trước, một cánh tay khác duỗi thẳng, rút đôi đũa trong tay Úc Ly ra, không để ý đến việc đối phương kinh ngạc, vẫn nói: “Nhưng không phải đã có đũa rồi sao?”
Một sự giận dữ vạch qua đôi mắt đen láy của Úc Ly, vẻ mặt y không vui, trầm mặc không lên tiếng.
Tạ Phỉ chỉ làm như không nhìn thấy, lại cầm lấy cái bát không trước mặt Úc Ly, ngồi xuống thuận miệng hỏi: “Anh ngủ một giấc đến trưa sao?”
“Không được sao?”
Tạ Phỉ cảm giác được trong giọng nói của đối phương đầy mùi khó chịu, hắn cúi đầu xuống, cười một tiếng nhỏ không thể thấy, “Vậy hôm nay anh đã gặp An tiên sinh chưa? Bọn họ… đã nghĩ xong phải làm gì chưa?”
Giọng của Úc Ly lạnh lùng, “Đương nhiên là sinh ra rồi.”
“An tiên sinh lại có thể chấp nhận?” Tạ Phỉ ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ không thể tin.
Úc Ly nhấc mắt lên, nói đầy ý sâu xa: “Làm mẹ thì mạnh.”
Bỗng chốc Tạ Phỉ không phân biệt được “mẹ” trong miệng Úc Ly rốt cuộc là An Minh Dịch, hay là Hứa Lệnh Di…
Đến khi gỡ đầy một bát nhỏ, Tạ Phỉ trả bát đũa lại cho Úc Ly, người sau chậm rãi nhận lấy, gắp một miếng thịt cá nhìn kỹ chốc lát, “Gỡ sạch xương chưa đấy?”
Tạ Phỉ cười ra má lúm đồng tiền và tám cái răng trắng: “Xin ngài cứ yên tâm.”
Úc Ly hừ lạnh một tiếng, lúc này mới bỏ thịt cá vào trong miệng.
Y rất chú trọng tư thế dùng cơm, có thể gọi là cảnh đẹp ý vui, khiến Tạ Phỉ trực tiếp liên tưởng đến đám vương công quý tộc, hay là những nhân vật nổi tiếng đã từng thấy trong phim cổ trang.
Đột nhiên, động tác nhai của Úc Ly hơi dừng, sau đó ho rũ rượi, một tay y đặt lên cổ mình, vẻ mặt tái nhợt, chốc lát đã hiện lên màu đỏ không giống bình thường.
Thấy Úc Ly ho đến tê tâm liệt phế, ngay cả sống lưng cũng cong thành một cây cung, Tạ Phỉ vừa sợ vừa vội tiến trên trước, “Sao vậy? Bị hóc sao?”
Chỗ góc chết của tầm mắt chợt nhô ra một cái chân, được che bởi màu vải xám tro, Tạ Phỉ thu thế không kịp, chợt bị vướng, cả người ngã về phía Úc Ly.
Ngay lúc hắn sắp ngã nhào, bỗng nhiên ngang hông trầm xuống.
Tạ Phỉ ổn định thân thể, phát hiện Úc Ly dù bận vẫn nhàn nhìn hắn, một đôi tay còn vòng qua hông hắn.
Mà một tay hắn ôm lấy vai đối phương, một cái tay khác đè lên ngực Úc Ly, lòng bàn tay truyền tới nhịp đập chậm rãi rõ ràng hơn người bình thường của y.
Lấy góc độ nhìn xuống, lông mi dày của Úc Ly phác họa ra độ cong sắc bén, đôi mắt nhìn lên trên cực kì trong suốt, giống như những ngôi sao vỡ vụn, tỏa ra đầy ánh sáng bạc.
Nụ cười khiêu khích tràn ra từ trong ánh sao, môi màu nhạt hơi động —
“Cậu là heo sao? Dễ lừa gạt như vậy.”