Thật ra thì vừa mới bắt đầu còn không nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là một người bạn học của Tạ Nghiêu xem được video “Cẩm Lý lật xe”, tiện tay bình luận một cái: “Hóa ra là Tạ Nghiêu sao, lại có người cho rằng hắn ta là con nhà giàu, ha ha ha, chỉ là hàng giả thôi.”
Gia cảnh bạn học này ưu việt, thỉnh thoảng vẫn thích khoe khoang trên Weibo, hấp dẫn hơn mấy nghìn người theo dõi, trong đó có người tò mò, hỏi thật giả ngay trong phần bình luận.
@Perceptor: Tôi lừa mấy người làm gì? Năm đó nhà họ Tạ ôm nhầm con trai, Tạ Nghiêu chỉ là ly miêu, Thái tử năm ngoái được bị đón về nhà, nhưng nhà họ Tạ lại tuyên bố với bên ngoài hai người là sinh đôi [đầu chó]
(Vụ “ly miêu hoán thái tử của Bao Công đó, chắc mọi người cũng biết hết rồi ha =]]]]])@Perceptor: Tôi biết chứ, nhà họ Tạ cũng không nhỏ gì, đột nhiên có thêm một đứa con trai mười bảy tuổi, cố ý tra một cái là ra được, hơn nữa Thái tử còn thừa nhận với chúng tôi. Dù sao chuyện của hai người họ ở trường học là bí mật nửa công khai, không tin mấy người đến cấp ba Hoài An mà hỏi.
@Perceptor: Hai người bọn họ làm sao có thể có quan hệ tốt được? Ly miêu thích giả bộ ngoan ngoãn, trong lòng không biết hận Thái tử thế nào đâu.
@Perceptor: Thái tử trở lại không tới một năm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghe nói là bị đồ từ trên trời rớt xuống đập thành người thực vật, mấy người thử xem đi.
@Perceptor: Trước kia lười nói, hôm nay tâm tình tốt cho mọi người một tin hot, tin hot còn phải chọn ngày sao?
…
Vốn chỉ có mấy người chú ý tới tin nóng của @Perceptor, cũng không biết tại sao lại bị fans của Tạ Nghiêu phát hiện, một đám người mắng một trận trong khu bình luận, trực tiếp chọc giận người đăng.
Vì vậy, hắn ta lại đăng một bài Weibo —
@Perceptor: Được, mấy người muốn chứng cớ đúng không, chờ đấy cho ba ba.
Đến đây, cũng không có ai để uy hiếp của hắn ta trong lòng, bao gồm cả phòng ngoại giao của công ty giải trí M.
Nhưng hơn ba giờ sau, @Perceptor lại thần thông quảng đại gửi đến hai bức ảnh hộ khẩu, một bức là một năm trước nhà họ Tạ chỉ có mỗi tên Tạ Nghiêu, năm sau liền thêm tên Tạ Phỉ.
Nhưng mà thiếu chứng cứ quan trọng là xét nghiệm ADN, sổ hộ khẩu cũng không có dấu Tạ Nghiêu chính là con nuôi, nhưng @Perceptor đồng thời còn truyền lên mấy chục ghi âm trò chuyện.
Từ ghi âm có thể thấy được, ai nấy cũng biết thân phận Tạ Nghiêu và Tạ Phỉ, cũng từng có mấy lần thảo luận, thời gian từ năm ngoái bước đến tháng bảy năm nay, không phải là mới tạo ra. Trừ cái này ra, @Perceptor còn đối chiếu Tạ Phỉ, Tạ Nghiêu và vợ chồng nhà họ Tạ, người sau giống như nhặt được thật.
Tới đây còn chưa xong, @Perceptor lại mua hot search, tag chính là #Hàng giả nhà giàu#.
Hắn ta đã thành công hấp dẫn số lượng lớn người thích hóng hớt chuyện nhà giàu, rốt cuộc cũng dẫn tới sự chú ý của bên phía Tạ Nghiêu.
Đáng tiếc @Perceptor cũng không dễ giao tiếp như vậy, cộng thêm bên Tạ Nghiêu có chút ứng phó không kịp, công ty chỉ nói Tạ Nghiêu là con trai nhà họ Tạ, bọn họ cũng không biết nội tình trong đó.
Vì vậy, bọn họ chỉ rút hết hot search, nhưng tin nóng vẫn chưa bị thủ tiêu.
Theo nhiệt độ lên men, các bạn trên mạng cũng đang không ngừng góp thêm gạch thêm ngói.
Không ít người rối rít đại diện cho “anh của tui”, “chị họ tui”, “bạn học của tui” để lên tiếng, chứng minh lời của @Perceptor đều là thật, còn có người tìm được ảnh của Tạ Phỉ ở viện mồ côi, cùng với chứng minh hắn nhập viện trước đây không lâu.
Thời gian, tên họ, tuổi tác, đều có thể đối chiếu, cực kì xác thực!
Mọi người rối rít bàn về thuyết âm mưu, không tiếc lấy ác ý lớn nhất tới suy đoán về Tạ Nghiêu, ngay cả lúc Tạ Phỉ nhập viện, Tạ Nghiêu đăng một bài Weibo “Thời gian cực khổ đã qua rồi” cũng bị đào lên, bị vô số người khinh bỉ và chửi rủa.
Náo nhiệt vẫn luôn kéo dài đến sáng hôm sau, tin hot rốt cuộc cũng bị thủ tiêu, @Perceptor cũng bị khóa tài khoản.
Cũng trong lúc đó, “tập đoàn Nhuận Giang” phát ra thông báo, hy vọng mọi người không tin lời đồn, không truyền lời đồn, cũng tỏ vẻ sẽ truy cứu tới cùng về hành vi xâm phạm riêng tư này.
Dân mạng oán khí ngất trời, ai cũng cho là @Perceptor sẽ hoảng sợ, chuyện này chỉ có thể chấm dứt tại đây, bao gồm cả Tạ Phỉ cũng vậy.
Với hắn mà nói, cục diện trước mắt vừa tốt, bởi vì hắn không thích những chuyện không mấy tốt đẹp trước đây của nguyên chủ bị đào lên nhắc đi nhắc lại. Mặc dù không biết nguyên chủ còn sống hay không, đang ở nơi nào, nhưng hắn hy vọng linh hồn đối phương có thể yên ổn.
Tạ Phỉ để điện thoại xuống, tự rót cho mình một cốc sữa bò, liền nghe được tiếng cửa mở truyền tới từ trên tầng.
Không lâu sau, Úc Ly mắt lim dim buồn ngủ đi xuống, trên người mặc một áo phông đỏ rộng thùng thình, càng khiến làn da thêm trắng bệch, lại có một loại đẹp đẽ không tả được.
Tạ Phỉ mím môi nhịn cười, đẩy cái cốc trên bàn về phía trước: “Sữa bò không đường, có muốn uống không?”
Úc Ly dừng bước lại, nhìn chằm chằm cốc sữa bò kia ngẩn người một hồi, ngay sau đó chê bai giống như mèo ngửi thấy sầu riêng: “Không uống, tôi ghét sữa bò, cũng không cho cậu uống trước mặt tôi.”
Tạ Phỉ: “…”
Hai người tuy ở cùng một mái hiên, nhưng bình thường rất ít có cơ hội ăn sáng cùng nhau.
Tạ Phỉ vẫn luôn biết Úc Ly chưa bao giờ chạm vào sản phẩm làm từ sữa, chỉ nghĩ đối phương là vì giảm cân, không nghĩ tới ngay cả sữa bò không đường cũng kháng cự như vậy.
Hắn xoay người “ừng ực” uống cạn sữa bò, quệt miệng quay đầu lại: “Tôi đưa lưng về phía anh để uống, không uống trước mặt anh.”
Thấy Úc Ly nhướng mày như sắp nổi giận, Tạ Phỉ quyết định cầm hộp sữa bò trên bàn thật nhanh, lê dép “loẹt xoẹt” chạy ra khỏi cửa, lúc trở về hộp sữa bò đã không còn.
Hắn chỉ trời thề: “Chỉ cần ca ghét, sẽ không có tư cách xuất hiện ở trong nhà này!”
Ngân Túc đang theo dõi ở cửa nghe được câu này, lập tức nhảy vào.
Úc Ly: “…”
Một bữa ăn sáng vượt qua nguy hiểm, cơm nước xong, Tạ Phỉ xách thùng gỗ đi lấy nước.
Vừa vào vườn hoa liền gặp được Yến Lai, đối phương nói cho hắn buổi chiều sẽ có một người bạn tới, muốn đặt trước một căn phòng bên cạnh.
“Không thành vấn đề.” Tạ Phỉ suy nghĩ một chút nói: “Vậy buổi tối anh ta có muốn ăn cơm ở đây không? Có kiêng cái gì không, để tôi dễ chuẩn bị trước.”
“Ặc, thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta.”
“Bạn qua mạng?”
“Không đúng không đúng.” Yến Lai ngượng ngùng gãi đầu: “Không phải tôi có một quyển sách được bán bản quyền sao? Bây giờ đã được duyệt, người tới chính là một biên kịch, muốn nói chuyện kịch bản với tôi.”
“Lợi hại!” Tạ Phỉ còn muốn khen đôi câu nữa, nhưng nhìn Yến Lai, hắn đột nhiên cũng nhớ tới một chuyện, vì vậy cười nói: “Vậy được rồi, chờ anh ta tới hãy nói.”
Gánh nước xong, Tạ Phỉ xách thùng gỗ đến một bãi bùn vàng ở sân sau, tháo dép, xắn gấu quần rồi dẫm vào trong đống bùn.
Đống bùn này ngâm nước ba ngày là thành đất sét, lực hút rất mạnh, mỗi một bước của Tạ Phỉ đều rất phí sức, cảm giác chân mình như củ cà rốt, mỗi lần rút ra là để lại một cái hố.
Hắn nghiêm túc đi dọc thành hình chữ nhật trong đống bùn, không phát hiện Úc Ly tới từ lúc nào, người sau nhíu mày hỏi: “Cậu đang làm gì
vậy?”
“Lần trước tôi có nói nung một ít ngói xanh đó, ” Tạ Phỉ vừa đạp bùn vừa giải thích: “Phải chuẩn bị phôi bùn trước, cần phải dẫm đất sét dẹp ra như mặt sủi cảo mới có thể cán được.”
Úc Ly nhìn chằm chằm bắp chân trắng bóc của hắn, có chút không ổn định: “Cậu nói chuyện hẳn hoi, cứ đi đi lại lại làm gì?”
Tạ Phỉ cảm thấy cực kì vô tội: “Phải dẫm cho đều chứ.”
Úc Ly già mồm át lẽ phải: “Vậy cậu không thể đi đoan trang một chút sao.”
Tạ Phỉ không biết đi như thế nào mới gọi là đoan trang, vì vậy đề nghị: “Nếu không ca làm mẫu đi?”
Úc Ly: “…”
“Tới đi, thật ra thì chơi cũng vui lắm.” Tạ Phỉ đảo tròng mắt một vòng, muốn kéo Úc Ly tới làm lao động, “Lành lạnh mềm nhũn, rất thoải mái.”
“Không đi.” Úc Ly đầy vẻ khinh thường: “Chỉ có trẻ con cởi truồng mới có thể chơi bùn, sao tôi có thể làm chuyện ngây thơ như vậy.”
Mười lăm phút sau.
Khi Ngân Túc đeo điện thoại bay tới, chỉ thấy cả người chủ nhân nhà mình và ông chủ khách sạn đều dính đầy bùn, giống như hai con heo rừng lăn lộn trong bùn.
Lúc này, Úc Ly đang khí thế hung hăng quỳ đè trên người Tạ Phỉ, một tay nắm cổ tay trái đối phương, một tay khác trét bùn lên mặt Tạ Phỉ; mà Tạ Phỉ vừa ôm mặt giãy giụa, vừa không ngừng cười, tay phải để không cũng bôi loạn xạ lên người Úc Ly.
Hai người ai cũng không phát hiện ra Ngân Túc, hoàn toàn đắm chìm trong vui thú chơi bùn.
Mặc dù Ngân Túc chưa mở linh trí, nhưng rất có linh tính, lại có thể hiểu ra hàm nghĩa “không thể nhìn” trong nháy mắt.
Nó lấy cánh che mặt một lát, cuối cùng không cưỡng được lòng hiếu kì, một bước hai bước, rón rén đi vào trong đám bùn vàng.
Tiếng kêu vang bất ngờ đánh thức Tạ Phỉ và Úc Ly, hai người đồng thời nhìn về chỗ âm thanh, chỉ thấy hai cái móng vuốt của Ngân Túc bị kẹt trong bùn, đang vẫy cánh giãy giụa điên cuồng.
Tạ Phỉ khẽ đẩy Úc Ly, “Ca, cho tôi đứng lên.”
Úc Ly rũ mắt nhìn hắn, giơ tay lên xóa sạch vết bùn trên mặt hắn rồi mới chậm rãi nhường qua một bên.
Sau đó, Tạ Phỉ mang bùn lầy khắp người đi về phía Ngân Túc, dưới tầm mắt hoảng sợ và cầu xin của đối phương, đưa ra một bàn tay, cười hì hì nói: “Bảo bối đưa móng cho tao, tao kéo mày.”
Ngân Túc: “…”
Trong viện quanh quẩn tiếng cười không chút kiêng dè của Tạ Phỉ, cuối cùng vẫn là Úc Ly nhìn không nổi nữa, kéo Ngân Túc ra, thấp giọng mắng một câu “Ngu xuẩn”.
Ngân Túc tủi thân tựa vào ngực chủ nhân, lại nghe đối phương hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cục cục.”
Úc Ly lau tay lên chỗ sạch nhất trên người, cầm lấy điện thoại trước ngực Ngân Túc mở ra, vừa nhìn đã xụ mặt xuống.
Tạ Phỉ tò mò tiến tới, cũng thu ý cười theo.
Đó là một tag hot search, liên quan đến Tạ Nghiêu, nhưng lại nhằm vào Tạ Phỉ, không, nói chính xác hơn là nguyên chủ.
Chỉ cần nhập #Tạ Nghiêu bị đánh# là đủ tin tức xấu liên quan đến Tạ Phỉ hiện ra, cùng với ghi chép chẩn đoán Tạ Nghiêu bị Tạ Phỉ đánh gãy tay phải. Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng chứng mình người đánh chính là Tạ Phỉ, nhưng một khi đám thủy quân đã há miệng, cộng thêm các loại “bạn thân” cùng ra trận vì học thuộc lòng cho Tạ Nghiêu, câu chuyện liền được nâng lên.
Ngoài ra, cha mẹ ruột của nguyên chủ cũng mượn Weibo của tập đoàn Nhuận Giang, gửi một phong thư “Gửi bạn mạng”.
Trong thư bọn họ thay đổi thái độ khăng khăng cho rằng đó là tin vịt lúc trước, trực tiếp thừa nhận Tạ Nghiêu là con nuôi, nhưng bày tỏ đứa trẻ vô tội, không nên để Tạ Nghiêu tới gánh vác sai lầm của bệnh viện. Dĩ nhiên, bọn họ cũng nhắc tới Tạ Phỉ, cũng tự trách bởi vì Tạ Phỉ không có được giáo dục tốt đẹp, ở việc đối nhân xử thế có chút không ổn, bọn họ không kịp thời phát hiện và dẫn dắt chính xác, khiến Tạ Phỉ sinh ra hiểu lầm đối với Tạ Nghiêu. Còn về chuyện bất ngờ cũng chỉ là bất ngờ, vào hai tháng trước, Tạ Phỉ đã bình phục.
Hai vợ chồng nói mình không thiên vị, nói đều thương yêu mỗi đứa bé, nhưng phong thư này của bọn họ chỉ bảo vệ Tạ Nghiêu, ngược lại đẩy Tạ Phỉ về phía tình cảnh bất lợi hơn.
Rất hiển nhiên, đây là kết quả của bên đội Tạ Nghiêu.
Tạ Phỉ rất rõ ràng nguyên chủ cũng không phải là kẻ hèn mọn đáng thương như vài dân mạng tưởng tượng, đối phương quả thật đã từng làm một ít chuyện không tốt lắm, nhưng so với Tạ Nghiêu, cùng lắm chỉ là hơi ác. Mà trên mạng và thủy quân lại cố gắng chứng minh nguyên chủ chính là một tên ăn ngon lười làm, hung hăng càn quấy, đánh nhau ẩu đả, không học vấn không nghề nghiệp.
Nhưng nguyên chủ lại không phải.
Nguyên chủ rất cố gắng, mặc dù thành tích không tốt, nhưng vẫn cố gắng kiếm tiền, cố gắng đi làm, cố gắng học tập kỹ năng, hắn biết nấu ăn ngon, biết rửa xe, cũng biết làm hoa giấy xinh đẹp; sau khi về đến nhà, nguyên chủ lại cố gắng dung nhập vào hoàn cảnh mới, cố gắng muốn lấy được sự công nhận của người bên cạnh…
Tạ Phỉ thừa kế thân thể nguyên chủ, cũng thừa kế đoạn nhân quả này.
Hắn muốn xứng danh cho nguyên chủ, cho dù xen lẫn một số giả tạo.
“Úc Ly ca.” Tạ Phỉ bỗng nhiên nói: “Chờ làm xong phôi bùn, anh đến xem tôi livestream đi.”
Úc Ly không tưởng tượng nổi: “Cậu vẫn còn suy nghĩ livestream?”
“Tôi chỉ đang suy nghĩ, lần sau livestream tôi sẽ không che mặt nữa, sau này cũng không che nữa.” Ánh mắt Tạ Phỉ lập lòe, nửa trêu nói: “Tôi muốn chứng minh cái gì tôi cũng biết, ngay cả đề số học cũng biết giải, chờ đến khi đôi vợ chồng kia ngồi không yên đến tìm tôi, anh giúp tôi rời hộ khẩu ra nhé?”
Thấy Tạ Phỉ không bị ảnh hưởng, Úc Ly yên lòng gật đầu một cái: “Được.”
“Vậy chuyển lên hộ khẩu của anh được không?”
Úc Ly: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Lợn rừng · Ly: Cảm giác hắn đang ám chỉ mình cái gì đó…
Lợn rừng · Thúy: Như anh nghĩ, chính là người của anh.