Tạ Phỉ chợt rụt tay về, hắn cảm thấy hắn không thể.
Chẳng lẽ là hài cốt của Ngu Cẩm Thành? Nhưng đối phương vừa qua đời chưa được mấy ngày, làm sao đã có hài cốt, là Úc Ly làm cái gì sao?
Nhưng mà Úc Ly làm lơ ánh mắt hỏi thăm của hắn, quay đầu nói với Lục Hi Bình: "Cửa đâu có khóa, anh vào đi thôi."
Lục Hi Bình cười một tiếng: "Vậy thì quấy rầy hai vị."
"Chờ một chút." Lục Hi Bình vừa quay người, Úc Ly lại gọi anh ta: "Tầng hai là lãnh địa của tôi, bất kì ai đều không được đặt chân lên."
Lục Hi Bình không lên tiếng, chẳng qua là nhìn về hướng Tạ Phỉ, ý nghĩa không nói cũng rõ.
"Anh chỉ là một tên phàm tục, xứng đánh đồng với hắn sao?" Úc Ly không mặn không nhạt giễu cợt một câu.
"Cậu bạn nhỏ cũng không phải người phàm?"
"Tôi không phải người phàm?"
Lục Hi Bình và Tạ Phỉ đồng thời mở miệng, một hiếu kỳ, một mờ mịt.
Úc Ly muốn nói lại thôi, không kiên nhẫn nói: "Ít nhất bất phàm hơn anh."
Tạ Phỉ suy nghĩ một chút, hắn chẳng những có liên hệ vận mệnh với khách sạn, còn mọc nghịch lân ở cổ, đúng là không thể coi như người phàm đơn giản được, nhưng hắn không hiểu rốt cuộc mình là gì, Úc Ly cũng chưa bao giờ chịu nói.
"Được, còn có yêu cầu gì không?" Lục Hi Bình rất tốt tính hỏi.
Úc Ly lạnh lùng nhìn anh ta một cái, "Không cho phép cợt nhả với bất kì người nào trong khách sạn." Nghĩ đến Tương Phi, y lại bổ sung: "Người khác ghẹo anh cũng không được đáp lại."
Lục Hi Bình hơi thu lại nụ cười, "Cậu yên tâm."
Sau đó Lục Hi Bình một mình xách hành lý vào phòng, bố cục nhà nhỏ đó rất đơn giản, rất nhanh anh ta đã tìm được gian phòng tạm thời thuộc về mình.
Đóng cửa lại, Lục Hi Bình mở vali cao nửa người ra, bên trong còn có một rương gỗ, bên trên khắc đầy phù văn quỷ dị, nhìn qua giống một cái quan tài nhỏ.
Lục Hi Bình ôm cái rương lên, đặt ở nơi có ánh sáng mặt trời, giơ tay lên khẽ vuốt nắp rương.
Anh ta ngẩn người một hồi, hồi lâu mới xoay người vào phòng tắm.
Trong gương sáng ngời chiếu ngược ra Lục Hi Bình đã cởi áo, anh ta nghiêng người soi vai trái của mình, vết thương sâu thấy xương bên trên đã khép lại, chỉ để lại dấu vết màu hồng nhạt, giống như một con bướm vỗ cánh muốn bay.
Đó là một vết sẹo mà khoa học kỹ thuật hiện đại không có cách nào thanh trừ được, dù là khoét máu thịt đi vẫn mọc lên như cũ, nó cắm rễ đến tận xương máu, sẽ bầu bạn với anh ta cả cuộc đời.
Lục Hi Bình nhìn chỗ đau, nghĩ đến đêm hôm đó Ngu Cẩm Thành từng hỏi anh ta có đau không, anh ta không nhớ lúc đó mình trả lời như thế nào, chỉ nhớ ánh mắt đột nhiên xám xịt đi của Ngu Cẩm Thành khi anh ta dùng sự yên lặng từ chối lời mời ở lại ngủ của đối phương.
Trí nhớ trở lại giây phút chia tay.
Lúc tiếng chuông nửa đêm vang lên, anh ta đã ăn mặc chỉnh tề.
Ngu Cẩm Thành nói muốn tiễn anh ta, nhưng anh ta lại bảo đối phương chớ nhọc lòng.
"Tôi chỉ muốn ở với anh lâu thêm chút." Ngu Cẩm Thành trước sau như một lịch sự cười một tiếng.
Nhưng mà anh ta cũng không đặt lời của đối phương ở trong lòng, có lẽ có, chẳng qua là anh ta nghĩ nó không đủ nặng.
Cuối cùng, anh ta vẫn không để cho Ngu Cẩm Thành tiễn, lúc đóng cửa dứt khoát cũng chưa từng quay đầu.
Giờ phút này nghĩ đến, Ngu Cẩm Thành đứng ở dưới đèn nói một tiếng tạm biệt với anh ta, nhưng thật ra là vĩnh biệt.
— Con bướm hiến tế yêu lực, ban phúc cho người yêu, mà mình thì trở lại bờ sông, chìm vào lòng sông lạnh như băng, vĩnh viễn ngủ đi.
Lục Hi Bình im lặng cười một tiếng với gương, lẩm bẩm nói nhỏ: "Anh biết."
Anh sẽ thích em.
"Cho nên thật ra thì Lục tiên sinh cũng thích Ngu tiên sinh, nhưng trước kia anh ta không ý thức được?" Tạ Phỉ ngồi trên ghế đá ở sân sau, phủi hoa trắng rơi trên người mình đi, "Phim truyền hình cũng không diễn như vậy, với lại trông anh ta đâu giống người không có EQ đâu?"
"Có người trời sinh đa tình, thật ra thì là vô tình nhất." Úc Ly nhìn ánh mắt Tạ Phỉ, giọng điệu mỉa mai, "Có đối tốt với cậu đi nữa cũng đều là giả, chính là một kẻ lừa đảo."
Tạ Phỉ bị tầm mắt của y làm cho phát hoảng trong lòng, hắn tránh mắt, cố trấn định hỏi: "Ca, mấy ngày qua anh đều đang xử lý chuyện của Ngu tiên sinh sao, hài cốt trong rương..."
"Tạm thời bị tôi phong ấn." Úc Ly lãnh đạm nói: "Da thịt đã đốt thành tro chôn rồi."
"Người cũng đã chết, để lại hài cốt bên cạnh thì có nghĩa gì?" Tạ Phỉ luôn cảm thấy Lục Hi Bình diễn nhiều thành quen, không phải là tự bắt mình cảm động đấy chứ?
"Dĩ nhiên là vì sống lại."
"Gì?" Tạ Phỉ kinh hãi.
"Không phải con dơi kia nói với cậu là tìm được một bụi cỏ hoàn hồn sao." Úc Ly không có tâm tình gì nói: "Cỏ hoàn hồn chuyên dùng để tái tạo lại cơ thể, một khi hoa nở, sẽ có da thịt xương trắng, làm thuốc cho người chết. Thật ra thì tro cũng được, chỉ sợ không thu thập đủ được tro cốt, đến lúc đó nhẹ thì hói đầu thiếu răng, nặng thì cụt tay cụt chân, vẫn là hài cốt dễ hơn."
Tạ Phỉ tưởng tượng ra Ngu Cẩm Thành hói đầu, tâm tình phức tạp.
Cũng không biết tại sao, Úc Ly luôn có thể miêu tả những chuyện thần bí huyền diệu rất bình thường.
"Anh A Phúc nói loài người không thể ăn linh thực trong động phủ..." Tạ Phỉ đột nhiên kịp phản ứng Ngu Cẩm Thành cũng không phải người, liền đổi lại: "Nhưng Ngu tiên sinh đã chết, dù có tạo lại cơ thể, vẫn còn là anh ta sao?"
"Chỉ cần có một tàn hồn sẽ có thể sống lại, huống chi linh hồn Ngu Cẩm Thành vẫn còn nguyên vẹn, đối với người có thể thông linh mà nói căn bản không coi là đã chết." Úc Ly hất cằm, hiển nhiên y chính là người có thể thông linh đó, "Tôi đã nói chuyện với hắn, hắn tự nguyện bị tôi phong ấn ở hài cốt, như vậy sẽ không chuyển kiếp, cũng sẽ không trở thành du hồn vô chủ rồi từ từ biến mất."
Trước kia Tạ Phỉ đã nghe Úc Ly nói mình có thể gặp quỷ, bây giờ mới được chứng kiến, nhưng có thể là đã quen biết bản thân Ngu Cẩm Thành, hoặc do giọng Úc Ly quá mức hời hợt, hắn không cảm thấy sợ, "Vậy trước khi anh phong ấn linh hồn Ngu tiên sinh, có mở thiên nhãn cho Lục tiên sinh để cho bọn họ gặp được một lần cuối không?"
"Ngu Cẩm Thành không muốn gặp anh ta."
"Tại sao?" Chẳng lẽ chết rồi thì nghĩ thông suốt?
"Bị ngâm nước mấy ngày, dáng vẻ rất xấu."
"..."
Tạ Phỉ lại không nhịn được tưởng tượng lần nữa, vội vàng lắc đầu, "Tôi nhớ anh A Phúc còn nói, hoa hoàn hồn không có kỳ mọc, mấy năm, mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm mới có thể nở hoa, chẳng lẽ Lục tiên sinh muốn chờ mãi?"
"Cho nên anh ta mới phải ở khách sạn lâu dài." Úc Ly mất tự nhiên khoe công, "Tôi cũng coi là kéo được một công trạng cho cậu."
Trong lòng Tạ Phỉ không dao động chút nào, bây giờ hắn thật sự không cần, ngược lại thở dài, "Lục tiên sinh chưa chắc đã đợi được kết quả, nhưng phải bỏ ra tất cả thời gian còn lại của cuộc đời, thật sự có thể giữ vững sao?"
"Quãng đời còn lại của anh ta được mấy năm, mặc dù được bướm yêu ban phúc, cả đời không bệnh không tai, cùng lắm là sống đến một trăm tuổi." Giọng Úc Ly rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện quá bình thường: "Một trăm năm là cái gì chứ, đổi lại là tôi, chỉ cần có một chút khả năng, một ngàn năm, mười ngàn năm, tôi đều đồng ý."
Đến chết không thay đổi.
Một năm này thu đông thay nhau, trong khách sạn lại có thêm một vị khách thường trú, nhưng lại là người phàm.
Ban đầu Yến Lai còn khá thận trọng, lúc nào cũng lo lắng bí mật mình là gà yêu sẽ bị phát hiện.
Cho đến ngày nào đó, hắn và Lục Hi Bình đồng thời gặp A Phúc hóa thành nguyên hình treo ngược trên xà nhà, mà biểu hiện của Lục Hi Bình lại bình tĩnh hơn cả hắn, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Cùng ngày, Yến Lai liền từ trong miệng Lục Hi Bình biết được tin tức Ngu Cẩm Thành bất ngờ qua đời, đồng thời cũng biết Ngu Cẩm Thành là bán yêu giống hắn, không khỏi cảm thấy nuối tiếc.
Còn về Lục Hi Bình, từ đầu đến cuối anh ta không hề sa sút như Tạ Phỉ tưởng tượng, chẳng những nhanh chóng quen thuộc với đám yêu trong khách sạn, còn lấy giá cao mua "Rừng sương mù dày đặc" từ trong tay hãng phim, cũng chính là bản quyền bộ phim mà Ngu Cẩm Thành vốn phải làm biên kịch, cũng tự mình làm người chịu trách nhiệm sản xuất phim.
Mỗi ngày Lục Hi Bình đều ở cùng một chỗ với Yến Lai bàn chuyện sáng tác, thái độ tích cực mà nghiêm túc, giống như đã đi ra khỏi bóng mờ Ngu Cẩm Thành chết. Chẳng qua là dáng vẻ anh ta thỉnh thoảng nhìn chằm chằm bụi cỏ hoàn hồn ở sân sau, sẽ khiến Tạ Phỉ nhớ tới mục đích thực sự của anh ta khi đến nơi này.
Thời gian chớp mắt một cái đã đến hạ tuần tháng 11, thôn Tịch Ninh đã bắt đầu kết sương.
Sáng sớm, Tạ Phỉ liền gặp được Úc Ly bởi vì đi tham gia hoạt động ở nơi xa mà biến mất ba ngày.
"Ca, anh về khi nào thế?"
"Buổi trưa Cá ngựa qua đây đó." Úc Ly lại đáp một nẻo.
"...An tổng?"
"Ừ."
"Không phải anh ta vừa mới sinh sao?"
Nói xong Tạ Phỉ cũng cảm giác là lạ, nhưng đúng là cái thai trong bụng An Minh Dịch năm tháng sau đã sinh ra một cô bé khỏe mạnh, Hứa Lệnh Di còn cố ý gọi điện thoại tới báo tin mừng, dùng từ tương đối một lời khó nói hết — chúc mừng thiên kim, cha con bình
an!
"Ừ, cho nên tới tìm tôi để xem vấn đề huyết mạch của nó." Úc Ly tùy ý nói: "Tối nay bọn họ sẽ ở đây."
Tạ Phỉ bừng tỉnh hiểu ra, "Có điều phòng trong vườn hoa đã bị đặt hết rồi, chỉ có thể để bọn họ ở đình viện thôi."
Mặc dù ló mặt lên livestream đã qua hơn nửa tháng, nhưng việc làm ăn của khách sạn vẫn rất tốt, chỉ là vừa lúc gặp du lịch mùa ế hàng, mới có thể có hai ba gian phòng trống.
"Có mà ở đã là không tệ rồi." Úc Ly xùy nhẹ.
Tạ Phỉ vội vàng lôi mấy túi da rắn từ trong ngăn kéo ra, "Vậy tôi phải đi nhanh lên, nếu không buổi trưa sẽ không kịp trở lại."
Thấy hắn vội vội vàng vàng, Úc Ly nhíu mày một cái: "Cậu đi đâu vậy?"
"Trấn trên, hôm nay có một trung tâm mua sắm khai trương, hoạt động ưu đãi rất nhiều, tờ rơi nói thấp nhất có thể đến 30%." Mặc dù Tạ Phỉ kiếm ra tiền, nhưng bản chất tiết kiệm vẫn không thay đổi, hắn vừa thay giày vừa nói: "Gần đây có quá nhiều khách, rất nhiều thứ cũng không đủ dùng, hơn nữa đã sắp vào đông, còn phải mua chút vật liệu, danh sách của tôi cũng sắp đến tận hai trang rồi... Haiz, cũng không biết có thể mua đủ hay không."
Hắn thay xong giày ngồi dậy, thấy Úc Ly đã đứng ở cửa: "Đi thôi."
Tạ Phỉ ngẩn ra: "Anh cũng đi?"
Úc Ly làm vẻ "tôi đã sớm nhìn rõ cậu": "Vừa rồi cậu nói nhiều như vậy, không phải là muốn tôi đi với cậu sao?"
Tạ Phỉ thật sự không có ý đó, khuyên: "Nhưng hôm nay chắc sẽ có rất nhiều người, còn có cả truyền thông tới, ca xem có tiện không?"
Úc Ly phiền não nhíu mày, bây giờ tu vi của y không đủ, biện pháp che mắt cũng chỉ có thể duy trì nửa giờ, suy nghĩ một chút mới nói: "Cậu ra tiền viện chờ tôi."
Tuy Tạ Phỉ không biết Úc Ly muốn làm gì, nhưng nếu đối phương có biện pháp, hắn cũng sẽ không từ chối đi cùng, dù sao vẫn có nhiều sức khuân vác đồ nặng phải không?
Trên đường ra tiền viện, đã có khách dậy sớm chào hỏi cùng Tạ Phỉ, hắn cũng mỉm cười đáp lại, từ đầu đến cuối không nhớ sai họ của bất kì vị khách nào, dù đối phương chỉ ở khách sạn một ngày.
Hắn đẩy xe ba gác ra cửa, lại đợi bảy tám phút, liền nghe thấy có người gọi hắn sau lưng.
"Thúy Thúy."
Tạ Phỉ nhếch mép một cái, quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên ngây dại.
Người đến có làn da ngăm đen, vóc người hơi mập, hơn nửa gương mặt đều bị bộ râu dày che mất, trên sống mũi còn có cặp kính màu trà, trên đầu lại đội mũ quả dưa màu cam dành cho người già đi du lịch, tóm lại nhìn giống như người bốn mươi tuổi trở lên.
"Ca?" Tạ Phỉ đột nhiên có chút không xác định được.
Người nọ hừ nhẹ một tiếng: "Cậu còn đẩy cái xe đó làm gì, chúng ta lái xe đi."
Tạ Phỉ vẫn còn đang ngơ ngác, "Anh, anh làm sao thế..."
"Thuật dịch dung." Úc Ly lời ít ý nhiều.
Tạ Phỉ nhảy xuống xe ba gác, chạy đến bên cạnh Úc Ly, cẩn thận quan sát đối phương, thật đúng là không phát hiện được chút sơ hở nào.
Hắn tò mò nhất là Úc Ly ngụy trang bụng bia kiểu gì, vì vậy đưa ngón trỏ ra đâm đâm, lập tức bị đối phương bắt được: "Cậu..."
Bởi vì giong nói quá lớn, mấy vị khách trong tiền viện đều nhìn lại, Úc Ly kịp thời im tiếng, đè giọng giáo dục: "Cậu, cậu làm sao mà dạy mãi không được, trước mặt mọi người không được bậy bạ như vậy!"
Tạ Phỉ đã sớm miễn dịch đối với hai chữ "bậy bạ", cực kì to gan nâng một cái tay khác lên đâm đâm tiếp, trước khi Úc Ly nổi đóa thì qua loa lấy lệ xin lỗi, cười hì hì kéo đối phương đi.
Úc Ly: "..."
Bọn họ lên đường lúc mới bảy rưỡi, lái xe đến trấn lại đi một đoạn đường, đến siêu thị cũng chỉ tầm tám giờ, vậy mà người ta đã xếp thành hàng dài, dõi mắt nhìn lại tất cả đều là mấy bà bác ôm giỏ vui vẻ ra mặt.
Tạ Phỉ ủ rủ, hắn cũng không có lòng tin có thể cướp được với những người có kinh nghiệm này, Úc Ly thì càng không vui, trong miệng than phiền không ngừng: "Cậu đã nghèo đến mức mà bình thường không thể mua, nhất định phải đi cướp với người ta sao? Tôi đường đường người có giá trị hơn trăm triệu, vừa xuống máy bay chưa được nghỉ ngơi cho khỏe, đã phải đi cùng cậu đến đây chịu gió lạnh một giờ."
Tạ Phỉ thầm nói tôi cũng đâu bảo anh đi, nhưng thấy Úc Ly tuy luôn bb, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng xếp hàng, tâm trạng lại cực tốt.
8 giờ 55, phong tỏa siêu thị đã mở, tất cả mọi người vận sức chờ phát động.
Đến 9 giờ, các nhân viên an ninh kéo tám cánh cửa kính ra, đám người chen chúc vào.
Tạ Phỉ cảm giác mình như một con cá mòi, gần như bị chen đến nôn mửa, sau lưng không ngừng có người đẩy hắn, trong lỗ tai toàn là những âm thanh ong ong như bị ong mật chui vào.
"Đừng đẩy, đừng chen lấn!"
"Tuân thủ trật tự, cẩn thận giẫm đạp!"
Nhân viên làm việc cầm loa không ngừng gào lên, nhưng tình hình vẫn không chuyển biến tốt.
Tạ Phỉ thật sự có chút hối hận, liền nghe "rắc" một tiếng vang lên, không biết cánh tay bị vật nặng gì đập mạnh một cái, đau đến mức hắn kêu ra tiếng.
Đột nhiên, một cái tay kéo hắn lại, người cũng bị đối phương ôm lấy từ phía sau.
"Cậu là heo sao?" Giọng nói hổn hển của Úc Ly vang lên bên tai, vừa giúp hắn chặn người xung quanh, vừa mắng: "Cũng không biết bám lấy tôi, nếu không phải tôi nhanh tay lẹ mắt, suýt nữa cậu đã bị chen bẹp rồi."
Trong lòng Tạ Phỉ buông lỏng một chút, siết chặt tay đối phương, mười ngón đan nhau.
Bọn họ xung phong trong địa ngục hơn hai giờ, chờ mua xong đồ trong danh sách, Tạ Phỉ đã đổ đầy mồ hôi. Úc Ly còn thảm hơn một chút, mũ và kính đã sớm bị mất, ngay cả cái bụng đầy thịt cũng xẹp đi không ít...
Vào lúc này dòng người dần dần khôi phục bình thường, Tạ Phỉ xách mấy túi đồ, thấy râu quai nón cũng không ngăn nổi khuôn mặt thúi của Úc Ly, nửa thật lòng nửa lấy lòng nói: "Ca, anh quá tốt, không có anh tôi không biết nên làm gì bây giờ."
Úc Ly cũng xách bao lớn bao nhỏ, sắc mặt vốn đen sì lại bởi vì những lời này của Tạ Phỉ mà hơi hòa hoãn, kiêu căng gật đầu một cái, "Cậu biết thì tốt, về nhanh đi, ồn ào chết."
Lúc đi ngang qua khu kĩ thuật số ở tầng 1, Tạ Phỉ đột nhiên dừng ở một cửa hàng điện thoại flagship.
"Cậu muốn mua điện thoại?" Úc Ly hỏi.
"Muốn mua cái chuyên dùng để livestream." Chỉ một điện thoại livestream rất bất tiện, dù sao lúc muốn sử dụng chức năng khác toàn phải thoát ra.
Úc Ly không phát biểu ý kiến, mà bước vào cửa hàng trước một bước.
Trong cửa hàng cũng rất náo nhiệt, Tạ Phỉ đứng ở trước khu dùng thử, bên cạnh có một nam sinh đang nổi giận với ba cậu ta: "Ba cũng nói vào học kì sẽ mua điện thoại cho con, cái này đã dùng nửa năm rồi, đổi cái mới thì sao chứ?"
Nhưng mà ba nam sinh kia lại không công nhận: "Điện thoại hơn sáu ngàn mà chỉ dùng có nửa năm, mua cái mới lại mất tám ngàn, mày nghĩ ba mày là máy in tiền hả?"
Tạ Phỉ không khỏi lắc đầu, lòng nói trẻ con không biết kiếm tiền cực khổ thế nào, liền nghe Úc Ly không nhịn được hỏi: "Chọn xong chưa?"
"Hai cái này đều được, giá cả cũng gần bằng nhau." Tạ Phỉ đắn đo nói: "Nhưng một cái thì thân máy quá nặng, một cái thì khả năng chịu đựng quá kém, tôi muốn cân nhắc thêm..."
"Có cái gì mà phải so đo? Lãng phí thời gian." Úc Ly ném ra một tấm thẻ đen, nói với nhân viên cửa hàng: "Bọc hết lại."
Tạ Phỉ còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe nam sinh bên cạnh rống giận một tiếng: "Rốt cuộc ba có phải ba ruột con không thế! Ba nhìn ba nhà người ta tốt biết bao đi?!"
Tác giả có lời muốn nói:
A Ly: Niềm vui làm cha.