Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Cá cần câu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Úc Ly tắm rửa xong, thay một bộ đồ rộng rãi thoải mái dễ chịu đi ra.

Làn da luôn tái nhợt của y lúc này hiện ra một tầng ánh bạc, mái tóc nửa ẩm ướt mềm mại xõa tung, có vẻ như ngay cả khí chất cũng dịu đi một chút.

Tạ Phỉ đang ngồi trên mặt đất nghiêm túc gấp quần áo, thuận miệng hỏi: "Ca, anh diễn xong bộ phim này, có phải sẽ tạm thời không cần đi nữa không?"

Úc Ly lau tóc nói: "Tiếp theo không có kế hoạch gì."

Hai mắt Tạ Phỉ sáng lên, "Vậy chúng ta sẽ có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ rồi."

Úc Ly hơi dừng lại, thận trọng mở miệng: "Tôi có rất nhiều quảng cáo, đừng có mà sinh ra ảo tưởng không thực tế." Thấy Tạ Phỉ lộ vẻ mất mát, y lại mềm lòng đổi giọng: "Nếu như cậu không chọc tôi tức giận, tôi cũng có thể bảo công ty sắp xếp ít đi một chút."

Vừa mới nói xong, một tiếng kêu chói tai đồng thời đâm vào màng nhĩ hai người, chỉ thấy một bóng trắng từ ngoài cửa sổ lao vào, nặng nề ngã xuống đất.

"Ngân Túc!"

Tạ Phỉ biến sắc, thấy Ngân Túc suy yếu nằm rạp trên mặt đất, bộ lông bình thường đối phương yêu quý nhất lúc này bừa bộn không chịu nổi, đôi mắt ngước lên còn mang theo vẻ sợ hãi.

Mà Úc Ly đã ném khăn mặt đi tới, cẩn thận từng li từng tí ôm Ngân Túc vào trong ngực, đáy mắt nổi lên sương lạnh.

"Cục cục cục..."

Ngân Túc suy yếu kêu vài tiếng.

Úc Ly khẽ giật mình, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, lập tức có thêm mấy phần nghiêm trọng.

Y giao Ngân Túc cho Tạ Phỉ, "Cậu chăm sóc nó trước, tôi đi ra ngoài một chuyến."

Tạ Phỉ chưa bao giờ thấy Úc Ly nghiêm túc như vậy, trong lòng căng thẳng: "Sao thế?"

"Xảy ra chút việc ngoài ý muốn, tôi không tính tới..." Úc Ly nhíu mày, "Trở về sẽ giải thích với cậu."

Thấy Úc Ly ngay cả giày cũng không kịp đổi liền vội vàng đi ra ngoài, Tạ Phỉ gấp giọng hỏi: "Ca, anh đi đâu vậy?"

Úc Ly cũng không quay đầu lại: "Trừ yêu."

Yêu?

Lại có yêu nào có thể khiến cho Úc Ly dùng đến chữ “trừ”, phải biết xưa nay Úc Ly luôn quan tâm đến đồng loại, dù chỉ là bán yêu.

Cho dù trong lòng Tạ Phỉ tràn đầy nghi hoặc, nhưng biết tình thế khẩn cấp, cũng không đuổi theo truy vấn.

Hắn nhìn Úc Ly ra cửa, trong lòng cảm thấy lạc lõng vì không giúp được gì, cùng với cực kì lo lắng.

Tạ Phỉ nhìn Ngân Túc đang run rẩy trong lòng, vừa đau lòng vừa tức giận, mà Ngân Túc là đi tìm Bạch Diễm, bây giờ chật vật bay trở về như vậy, chẳng lẽ Bạch Diễm thật sự đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng Úc Ly lại không dặn hắn báo cảnh sát...

Tạ Phỉ nhíu mày, thử thăm dò hỏi: "Bạch tiên sinh còn ổn chứ?"

Ngân Túc "cục cục" hai tiếng, gật đầu.

Tạ Phỉ hơi thở ra, lại hỏi: "Vậy mày có biết ca bảo đi trừ yêu gì không?"

Lúc này Ngân Túc lại lắc đầu, vẻ mặt sa sút.

Tạ Phỉ sờ đầu của nó, miễn cưỡng an ủi: "Yên tâm, ca ca sẽ giúp mày báo thù."

Ngay lúc Úc Ly lái xe tới trấn Thiệu Dương, người khiến Ngân Túc bị thương đang ngồi trước bàn trang điểm soi gương.

Trong gương chiếu ra ngũ quan diễm lệ của cô ta, chỉ tiếc trên mặt có hai vết thương sâu tới xương, da tróc thịt bong, máu tươi chảy đầm đìa. Cô ta lại không thèm để ý chút nào, khóe môi hiện ra nụ cười quỷ dị, vừa dùng bông ngoáy tai thanh tẩy vết thương, vừa rầm rì ca hát.

Đến khi xử lý xong vết thương, cô ta đi đến bên cạnh người đàn ông tóc vàng vẫn đang hôn mê, từ trên cao nhìn xuống đối phương.

Thấy trên mặt hắn ta máu me be bét, làm mất đi vẻ anh tuấn ban đầu, cô ta ghét bỏ nhíu mày, một tay túm lấy tóc người đàn ông kéo hắn ta lên trên giường.

Cô ta đang chuẩn bị nằm xuống một lần nữa, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cơ thể cô ta căng cứng, trên mặt hiện ra mấy phần bối rối, vốn muốn giả bộ như không ở nhà, tiếng đập cửa lại vang lên không ngừng.

"Cổ Tiểu Vân, cô có đó không?"

"Chúng tôi là cảnh sát đồn công an khu Tây, phiền cô mở cửa.”

Người phụ nữ nghe thấy là cảnh sát, trong lòng càng thêm khẩn trương, cô ta nhìn rèm cửa đang được kéo lên, cửa sổ phía sau rèm mới bị con chim rừng kia đâm vỡ, nếu như cảnh sát thật muốn vào thì cực kì đơn giản.

Cô ta cắn môi do dự một lát, vẫn kéo người đàn ông tóc vàng xuống giường, vội vội vàng vàng nhét vào gầm giường.

Người phụ nữ phủ thêm áo ngoài, che lại phần bụng đang bị thương, cố gắng trấn định đi đến cạnh cửa, nắm chặt tay cầm vặn một cái.

Đứng ngoài cửa là hai người đàn ông mặc cảnh phục, một người khoảng hơn 30, dáng vẻ bình thường, một người khác rất trẻ trung, mày rậm mắt to, lộ ra mười phần chính khí.

Cô ta lặng lẽ đánh giá cảnh sát trẻ tuổi, thấy đối phương lấy giấy chứng nhận ra: "Chào cô, xin hỏi là Cổ Tiểu Vân sao?”

Cổ Tiểu Vân gật đầu.

"Chúng tôi nhận được điện thoại, có người nói vừa rồi nhà cô có động tĩnh rất lớn, bọn họ còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết." Cảnh sát trẻ tuổi nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Cổ Tiểu Vân, nhíu mày hỏi: "Sao cô lại bị thương?"

"Trong nhà, trong nhà đột nhiên có một con chim rừng rất lớn bay vào, tôi muốn đuổi nó ra ngoài, không biết tại sao chọc phải nó, nó đuổi theo tôi vừa cào vừa cấu, về sau đã chạy mất." Hình như Cổ Tiểu Vân có chút chưa tỉnh hồn.

Nhưng trên thực tế, con chim trắng kia phải giả chết mới tìm được một cơ hội chạy trốn.

"Chim rừng?" Cảnh sát lớn tuổi cũng nhíu mày: "Vết thương là bị chim rừng cào?"

"Vâng..."

Cảnh sát lớn tuổi từ chối cho ý kiến, "Chúng tôi có thể đi vào xem không?"

Cổ Tiểu Vân dùng sức nắm chặt tay cầm, miễn cưỡng cười nói: "Trong nhà bừa bộn, chưa kịp thu dọn.”

"Không có việc gì, chúng tôi chỉ xem qua thôi."

Thấy cảnh sát kiên trì, Cổ Tiểu Vân đành phải tránh ra.

Thật ra trong lòng cảnh sát trẻ tuổi cũng rất hoang mang, xác định người không có việc gì không được sao, cùng lắm thì đưa cô ta đến bệnh viện một chuyến, tại sao phải cố ý vào nhà? Lại không biết cảnh sát lớn tuổi ngửi được mùi không lành từ trên người Cổ Tiểu Vân, dựa vào trực giác nhiều năm qua, luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.

Hai người vào phòng, vòng qua đống tạp vật cùng rác rưởi bên trong, cảnh sát lớn tuổi còn nhìn về phía giường mấy lần.

Trái tim của Cổ Tiểu Vân sắp nhảy ra ngoài, cũng may cảnh sát chỉ tùy tiện đi dạo như lời ông ta nói, chứ không đến kiểm tra gầm giường.

Cô ta còn chưa kịp thở ra, chỉ thấy cảnh sát lớn tuổi đột nhiên đi về phía bàn trang điểm, cầm lấy cái đồng hồ đặt trên đó.

Cái đồng hồ phái nam kia, cảnh sát lớn tuổi đã từng nhìn ảnh chụp.

Hai tháng gần đây, thường xuyên có người đến đồn công an báo án mất tích, người mất tích đều là đàn ông.

Mà cái đồng hồ này chính là chứng cứ chứng minh thân phận người mất tích được người báo án cung cấp - nữ sinh trẻ tuổi khóc lóc nói cô đặc biệt đặt cho bạn trai một cái đồng hồ, mặt sau có khắc chữ cái viết tắt tên của cô, bạn trai chưa từng để nó rời khỏi người.

Cảnh sát lớn tuổi cầm lấy đồng hồ, quả thật phát hiện ba chữ cái sau lưng, tương ứng với tên của nữ sinh kia.

"Cái đồng hồ —"

Cảnh sát lớn tuổi vừa nói ra ba chữ, đã cảm thấy có thứ gì đó đâm xuyên qua vai mình, đau đớn còn chưa truyền lại đến đại não, ông ta cúi đầu nhìn thấy ở bả vai chui ra một cái... xúc tu? Ở phần cuối còn có ánh sáng, hình dạng như một chiếc đèn lồng.

Sau một giây, đau đớn vọt tới, cảnh sát lớn tuổi nhìn qua tấm gương trên bàn trang điểm, phát hiện "xúc tu" đâm xuyên bả vai ông ta nối liền với Cổ Tiểu Vân, đối phương chẳng biết đã đóng cửa lúc nào, thâm trầm cười với ông ta, để lộ hàm răng nhọn hoắt không giống người bình thường.

"ĐM! Cái, cái quái gì đây?!” Cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được chửi bậy, đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình, cmn đây là người sao? Thật sự không phải dị hình gì? Thế giới quan của anh chàng cảnh sát từ bé đến lớn không tin vào quỷ thần yêu ma đã bị đả kích mãnh liệt, hai chân gần như mềm nhũn đến mức đứng không vững, lại vẫn lấy dũng khí rút gậy cảnh sát ra, muốn tấn công quái vật trước mắt, lại thấy quái vật phân hóa ra một cái "xúc tu" khác, bay thẳng đến chỗ hắn ta!

"Ầm—"

Một tiếng vang thật lớn hấp dẫn chú ý của Cổ Tiểu Vân, cô ta vừa mới quay đầu, liền thấy một cánh cửa gỗ đang bay về phía mình.

Lúc này Cổ Tiểu Vân chuyển di "xúc tu", đánh cửa gỗ đến chia năm xẻ bảy, hoảng hốt trông thấy phía
sau cửa có một bóng người giơ chân lên, đạp một cước trúng phần bụng mình.

Úc Ly mặt lạnh như sương, mặc dù trước khi đến y đã biết được huyết mạch bán yêu, cũng biết đối phương có thể phân hóa bộ phận nguyên hình làm vũ khí, nhưng hôm nay nhìn thấy hai cái “xúc tu” của đối phương vẫn rất phẫn nộ, điều này nói rõ bán yêu này đã cắn nuốt con người, hút khô nội tạng và máu thịt của đối phương chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho bản thân, mới có thể có được yêu lực hiện tại.

Nhưng vì sao bán yêu này lại hiểu được loại phương pháp tu luyện bàng môn tà đạo đó?

Lúc này cũng không rảnh để suy nghĩ, cô ả này còn có thể chịu đựng giỏi hơn A Phúc thân là thuần yêu, hứng chịu một cước không nương chân của y mà chỉ phun ra một búng máu nhỏ, điên cuồng đánh về phía y.

Ban đầu Cổ Tiểu Vân cũng không phải là đối thủ của Úc Ly, nhưng khi cô ta phân hóa ra cái “xúc tu” thứ ba, thứ tư... thậm chí thứ mười từ xương sống, đã dần dần có thể đánh hòa với Úc Ly, không chỉ có thể bảo vệ mình không bị thương, còn có thể tạo thành uy hiếp nhất định cho Úc Ly.

Nhưng từ đầu đến cuối Úc Ly vẫn luôn tỉnh táo, y nhanh nhẹn tránh khỏi "xúc tu" tấn công, tìm kiếm cơ hội chế ngự đối phương.

Đột nhiên, y nghe thấy vài tiếng thét lên, dư quang nhìn thấy bên ngoài cánh cổng rộng mở có rất nhiều người, xem ra đều là hàng xóm xung quanh.

Một bác gái đã bị dọa đến trợn trắng mắt trực tiếp hôn mê bất tỉnh, mấy người khác cũng không hề ổn hơn, có người ngã ngồi trên mặt đất, có người kêu khóc chạy trốn, còn có người run rẩy không ngừng, liên tục kêu la sợ hãi.

Úc Ly thầm nghĩ không tốt, Cổ Tiểu Vân thấy nhiều người như vậy cũng rất bối rối, lực khống chế “xúc tu” yếu đi rất nhiều, bị Úc Ly đánh một quyền trúng mặt, cơ thể bay lên. Đột nhiên, cô ta vung ra hai cái “xúc tu” bám vào tường, mượn lực từ điều chỉnh góc độ trên không trung, đồng thời lợi dụng vài cái "xúc tu" khác đánh vỡ mặt tường, xông lên trong đám gạch bụi tứ tung.

Trong ngõ nhỏ lập tức truyền đến những tiếng kêu sợ hãi.

Động tĩnh vừa rồi vốn đã rất lớn, dân cư ở đây toàn là những người thích xem náo nhiệt, chỉ ngại đám người xông vào đầu tiên sợ hãi kêu la, bọn họ mới dám đứng trong ngõ nhỏ thò đầu ra nhìn, không ai dám tới gần.

Bây giờ gặp một người phụ nữ tóc tai bù xù vọt ra, còn là một cô ả mọc ra mười mấy “cái đuôi” có thể phát sáng, khiến từng người sợ hãi đến mức quỷ khóc sói gào, chạy trốn tứ tán.

Còn có một số người cứng đờ tại chỗ chặn đường đi của cô ả, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta vung ra mấy “cái đuôi”, bay thẳng đến chỗ bọn họ.

Trong lúc nguy cấp, sau lưng cô ta thoáng hiện lên một bộ móng vuốt sắc nhọn, bay xuống với tốc độ cực nhanh, in ra thành một luồng sáng chói mắt trong mắt mọi người. Cơ thể cô ta hơi ngừng, từ ngực trở xuống xuất hiện một vết máu, cả người bỗng chốc chia làm hai, đột nhiên ngã xuống đất.

Trong bầu trời đầy máu, ai nấy đều nhìn thấy thanh niên vừa ra tay có đôi mắt đỏ rực - không thấy con ngươi, cũng không thấy tròng trắng mắt, chỉ có một màu đỏ yêu dị.

Cùng ngày, Tạ Phỉ nhận được điện thoại chạy đến ngành bí ẩn nào đó ở thành phố Nam Sơn, liền gặp được Úc Ly đang nằm trên ghế dài.

Lần đầu tiên hắn gần như không nhận ra được, bởi vì tóc, lông mày thậm chí đôi mắt của Úc Ly đều biến thành màu trắng bạc, nhìn qua ngoại trừ vẻ ngoài kì lạ, thì chỉ có suy yếu rất rõ ràng.

Còn có thể có yêu nào khiến Úc Ly bị thương thành dạng này? Tạ Phỉ khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ cũng là thượng cổ đại yêu?

Nhưng mà sự thật là hắn nghĩ sai, Úc Ly trừ yêu cũng không hề phí công gì, chỉ là phải thôi miên lấy đi kí ức của hơn trăm người, lúc này mới dẫn đến yêu lực hao tổn nghiêm trọng.

Tạ Phỉ nghe một vị cảnh sát trẻ tuổi mày rậm mắt to nói chuyện đã xảy ra, không khỏi nghĩ mà sợ, hắn cầm một tay Úc Ly, thấy móng tay được cắt tỉa gọn gàng của đối phương cũng không có chút huyết sắc nào, thực sự vừa đau lòng lại khổ sở.

"Có phải cậu lại muốn khóc hay không?" Úc Ly đột nhiên hỏi.

Tạ Phỉ dừng lại, cảm xúc vừa mới xuất hiện cũng bị câu hỏi này đè về.

Úc Ly khẽ cong môi, trong đôi mắt trắng bạc có chút ý cười: “Đừng có mà nhân lúc tôi suy yếu mà động tay động chân ngay tại trước mặt mọi người."

"..."

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc (国) đi tới, gặp Tạ Phỉ thì hơi gật đầu: "Là Tạ tiên sinh sao?"

Tạ Phỉ gật đầu, chú ý tới đồng phục cảnh sát trên người đối phương có chỗ khác biệt, liền nghe người đàn ông trung niên nói: "Chào cậu, tôi là cục trưởng cục quản yêu thành phố Nam Sơn - Lưu Thiên Thường."

"Chào ông." Tạ Phỉ đã sớm biết đến cái ngành này từ trong miệng Úc Ly, dù sao đối phương còn là “cố vấn tối cao" của ngành này cơ mà.

Lưu Thiên Thường có vẻ chỉ muốn chào hỏi với hắn, lập tức chuyển hướng sang Úc Ly, thái độ cung kính báo cáo: "Úc tiên sinh, đã giải phẫu thi thể Cổ Tiểu Vân, tìm ra được... bộ phận của bảy người đàn ông trưởng thành, mà lại —"

"Bảy người?" Tạ Phỉ giật mình, không nhịn được đánh gãy lời Lưu Thiên Thường, "Vậy Bạch tiên sinh..."

"Hắn ta chỉ chịu một chút vết thương ngoài da, đã đưa đến bệnh viện." Úc Ly thay Lưu Thiên Thường giải thích một câu.

Tạ Phỉ thở phào một cái, lại nghe Lưu Thiên Thường nói: "Chúng tôi dựa theo cách Úc tiên sinh dạy so sánh với DNA của sinh vật, phán đoán sơ bộ Cổ Tiểu Vân đã thức tỉnh huyết mạch của cá cần câu."

"Không cần sơ bộ, có thể xác nhận luôn." Úc Ly lạnh nhạt dặn dò: "Mấy người mau chóng hoàn thiện cơ sở dữ liệu DNA sinh vật đi, đừng có lần nào cũng đều phải hỏi tôi.”

Cá cần câu? Tạ Phỉ biết loại cá này, nói chính xác là đã từng nếm qua.

Hắn nhớ kỹ cá cần câu cái rất lớn, cá đực vừa nhỏ lại hành động chậm chạp, vì sinh nở, mục tiêu duy nhất của cá đực già chính là tìm kiếm cá cái trong vùng biển rộng lớn, một khi tìm được, cá đực sẽ cắn nát phần bụng của cá cái, chui vào kí sinh dưới da, thẳng đến khi các bộ phần dung nhập hoàn toàn vào cơ thể cá cái, chỉ để lại bộ phận sinh dục...

"Cho nên bộ phận để lại là..." Tạ Phỉ không quá xác định hỏi.

Lưu Thiên Thường đang đứng thoải mái, lúc này lại không tự giác kẹp chặt hai chân: "Bảy bọc tinh."

(*) Cá cần câu:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện