Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Em thích gấu trúc nhất


trước sau

Giấy vụn bay như tuyết, chiếu vào trong mắt đầy sự sợ hãi của Tạ Phỉ.

Một mảnh giấy vụn rơi vào bên chân hắn, loáng thoáng có thể thấy cái tai của gấu trúc, Tạ Phỉ đau lòng nghĩ, còn có thể ghép lại được không?

Dù sao A Phúc cũng không đứng dậy nổi, bị đánh thành nguyên hình rũ một cái cánh gãy, co ro run rẩy bên ống quần Tạ Phỉ.

Yếu đuối, bất lực, đáng thương.

Tạ Phỉ cũng co rúc ở mép giường, một tay che chở A Phúc.

“Cậu đã sớm biết rồi?”

Đỉnh đầu truyền tới tiếng chất vấn cắn răng nghiến lợi, trong lòng Tạ Phỉ run sợ, ngẩng đầu, đối mặt với tầm mắt lạnh lẽo chưa từng có của Úc Ly.

Đối mặt với Úc Ly đang nổi giận, hắn vừa hối hận vừa sợ hãi — mặc dù luôn muốn tìm cơ hội thẳng thắn, lại không nghĩ rằng tất cả xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

Bản năng cầu sinh điều khiển suy nghĩ của hắn, Tạ Phỉ bật thốt lên: “Em, em thích gấu trúc nhất!”

Sắc mặt Úc Ly không thấy tốt hơn chút nào, vừa trắng vừa xanh, chỉ có đuôi mắt cùng chóp mũi hơi ửng đỏ.

Chỉ cần nghĩ tới A Phúc và Tạ Phỉ hợp lại cười nhạo dáng vẻ của y, y liền nổi cơn giận dữ, cố tình lại không chỗ phát tiết, y không thể ra tay với Tạ Phỉ được.

Úc Ly vừa tức vừa bực, càng cảm thấy ủy khuất, quăng ra một câu thật thấp: “Cậu quả nhiên là đồ lừa đảo.”

Trái tim Tạ Phỉ co rút khó hiểu, trong nháy mắt đau đớn lấn át, nhưng hắn chỉ ngây ngẩn nhìn Úc Ly, thậm chí quên nói lời xin lỗi.

Có điều Úc Ly đã không nhìn hắn nữa, đập cửa rời đi.

Trong phòng yên tĩnh thật lâu, mới vang lên một tiếng than thở bé nhỏ.

“Anh A Phúc, anh có sao không?” Tạ Phỉ nâng con dơi nhỏ lên, nhíu mày nhìn chằm chằm cánh của đối phương.

A Phúc than vãn khóc lớn, “Tôi không lành được, y nhất định sẽ giết tôi, tôi xong đời rồi!”

Tạ Phỉ cũng hoang mang bất an, nhưng chỉ có thể cố tự trấn định an ủi: “Không sao, chờ ca bớt giận, chúng ta lại đi xin lỗi.”

“Không thể nào bớt giận đâu, lần này ai cũng không cứu được tôi.” Con dơi nhỏ khóc nấc, trên khuôn mặt lông đầy sự tuyệt vọng.

“Ca không dễ giận như vậy —” Tạ Phỉ khuyên không nổi nữa, ngay cả hắn cũng không thuyết phục được mình, hồi lâu, hắn từ bỏ việc giãy giụa: “Được rồi, theo số trời đi.”

Số trời lựa chọn chiến tranh lạnh.

Mấy ngày tiếp theo, Úc Ly cũng không thực hiện trả thù bằng vũ lực, mà là hoàn toàn làm lơ Tạ Phỉ.

Cho dù Tạ Phỉ dùng mọi cách bồi tội, lấy lòng, y đều lờ đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.

Úc Ly đã dùng hành động để tuyên thệ, lần này, đừng hòng hoà hợp!

Bầu không khí đối lập giữa hai người đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của người ngoài, bọn họ đều tìm Tạ Phỉ hỏi dò, đáng tiếc không có thu hoạch gì.

Chỉ có Tương Phi biết ngọn nguồn đưa ấm áp lúc không có ai: “Haiz, chuyện này cũng không thể trách ngài.”

Tạ Phỉ sa sút tinh thần: “Trách tôi, tôi nên nói với y sớm hơn.”

“Ông chủ đừng tự trách, tôi thấy với tính tình của lão đại, thẳng thắn cơ bản chẳng khác nào chui đầu vào rọ.” Tương Phi khuyên giải: “Sự lựa chọn của ngài mới là hợp lẽ thường, chỉ là xui xẻo một chút, bị A Phúc làm liên lụy.”

“Anh A Phúc mới là bị tôi làm liên lụy.” Nghĩ đến mấy ngày nay A Phúc đều nằm ở trên giường không thể động, sự áy náy của Tạ Phỉ lại tăng thêm một phần.

“Hắn ta không sao đâu, dưỡng thương một chút là được.” Tương Phi không có chút yêu thương đồng nghiệp gì cả, “Nếu không phải hắn ta làm việc không cẩn thận, sao lại rơi vào kết quả như vậy.”

Tạ Phỉ lắc đầu một cái, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, quay lại hỏi ra nghi vấn nhịn mấy ngày nay, “Chị Tương, lúc trước tôi nằm mơ thấy dáng vẻ mấy ngàn năm trước của ca, khi đó y rất khác bây giờ là mấy, tại sao… đột nhiên béo ra như vậy?”

“Lúc chúng tôi mới nhập thế, y để linh khí trong động phủ lại cho tôi và A Phúc hóa hình, không có cách nào mượn linh khí tố luyện thân hình nữa, cộng thêm bị đói một đoạn thời gian, đến khi có điều kiện mỗi ngày đều ăn như hổ đói, không phải sẽ càng ngày càng mập sao?” Tương Phi nở một nụ cười có thể nói là dịu dàng, “Khi đó y còn không biết yêu cái đẹp, sau đó bị người ta cười nhạo mấy lần, lúc này mới cắn răng giảm cân…”

Tạ Phỉ nghe một đoạn chuyện cũ, cũng cười lên, “Ca chính là mạnh miệng mềm lòng, y thà làm khó mình cũng không cướp đoạt linh khí với hai người; mặc dù bình thường hay bắt nạt, nhưng lại rất cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.”

Tương Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Lão đại y… được dạy dỗ rất tốt.”

Mà người dạy dỗ Úc Ly, Tạ Phỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là ai.

Ngược lại hắn không cảm thấy chua, còn rất cảm kích chủ nhân trước của động phủ, hoặc là, cảm kích mình kiếp trước?

Có Tương Phi khuyên giải, tâm trạng Tạ Phỉ khá hơn nhiều, lại hồi phục sự phấn khởi — chỉ cần kiên trì, có công mài sắt có ngày nên kim, hắn nhất định có thể lấy được sự tha thứ của ca.

Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp, Úc Ly lại đi, chính là lúc trước đề cập tới, ra nước ngoài quay phim tài liệu về động vật hoang dã gì đó.

Đương nhiên Úc Ly không thể mời hắn đi chung nữa, Tạ Phỉ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ở lại với mọi người.

Đối với chuyện này, ngược lại A Phúc rất vui vẻ, người đi rồi hắn ta sẽ không bị đánh bữa.

A Phúc tự nhận đã giải trừ được báo động, thương thế nhanh chóng chuyển biến tốt, toàn tâm vùi đầu vào sự nghiệp theo đuổi thần tượng ở khoảng cách gần, mà minh tinh mà hắn ta theo đuổi lại đang rơi vào phiền toái.

Hoắc Tình rốt cuộc đã hiểu “phát tình” là một loại trải nghiệm như thế nào.

Ban ngày, tinh thần hoảng hốt; buổi tối, lửa dục khó nhịn.

Là một thần tượng giữ mình rất tốt, Hoắc Tình không thể nào làm loạn được.

Nhưng xung động sinh lý khó mà làm lơ, ở lại khách sạn còn có thể miễn cưỡng khắc chế, một khi rời khỏi phạm vi khách sạn, hắn ta đều cảm thấy mỗi người xuất hiện bên cạnh đều giống như Omega tản ra tin tức tố mê người, mùi dâu tây, bạc hà, socola… khiến trong khoảnh khắc hắn ta như hóa thân thành sắc quỷ, hận không thể giao phối tại chỗ.

Vì vậy, Hoắc Tình không dám đi đâu cả, ngày ngày làm tổ ở trong phòng niệm kinh.

Chỉ là qua mấy buổi tối, hắn ta đã không nhịn được xông lên sau núi thét chói tai phát tiết, khiến gần đây thường có khách khiếu nại, nghi ngờ có phải trên núi có chó sói hay không.

Cũng may kỳ phát tình không dài, mười ngày sau, Hoắc Tình dần dần khôi phục bình thường, nhưng vẫn giữ lại thói quen niệm kinh.

Mà trong chuyện niệm kinh hắn ta cũng không cần lủi thủi độc hành — sau khi Bạch Diễm biết được “sở thích” của hắn ta, liền đề cử chừng mười tài khoản công chúng của Phật môn, mỗi ngày cùng hắn ta trao đổi Phật pháp Đạo kinh, mở ra thế giới mới cho hắn ta, cũng mang đến cho hắn ta linh cảm vô hạn.

Hoắc Tình lại càng không muốn đi, hắn ta ở lại khách sạn sáng tác, cho đến ngày cuối cùng của tháng Tư mới trở lại thành phố tham giao buổi họp báo do đoàn đội sắp xếp, trịnh trọng xin lỗi công chúng về “Án nổ súng”, cũng cam kết sẽ bồi thường.

Vì không để lộ chuyện mình cà lăm, trời mới biết hắn ta phải đọc bản thảo bao nhiêu lần, xem “Diễn văn của nhà vua” bao nhiêu lần để cổ vũ mình.

(*) Diễn văn của nhà vua là một bộ phim do Anh sản xuất vào năm 2010, trong phim, Vua George VI, để đối phó với chứng nói lắp đã tìm Lionel – một nhà trị liệu về ngôn ngữ và phát âm. Sau sự kiện anh ông thoái vị, nhà vua mới lên ngôi phải nhờ đến sự trợ giúp của Lionel để có thể đọc bài phát thanh vô tuyến thời chiến đầu tiên về sự kiện Anh tuyên chiến với Đức năm 1939. (Theo wikipedia)

Trên mạng đang bàn luận sôi nổi, có người cho
là Hoắc Tình vô tội, cũng có người cho rằng nếu hắn ta kiếm được tiền, thì nên gánh vác trách nhiệm tương ứng, hai bên tranh cãi không thể tách ra, chỉ có fans của Tạ Nghiêu đã trả thù được, liền báo cho nhau biết.

Hoắc Tình cũng không quan tâm đến dư luận trên mạng, gần đây hắn không việc gì, dứt khoát lại trở về khách sạn.

Đến khi một tuần của tháng Năm trôi qua, rốt cuộc Úc Ly đã trở về nước.

Sau nửa tháng, Úc Ly vẫn chưa hết giận.

Ở nước ngoài, mỗi ngày y đều nhận được tin nhắn của Tạ Phỉ, nhưng rất ít trả lời.

Có điều lần này trở về, y lại phát hiện có cái gì đó không đúng.

Ví dụ như giờ phút này.

Ở sân sau, Hoắc Tình đang ngồi dựa vào thân cây, trên đầu gối để bản nhạc mới viết, một bên tai còn đang đeo tai nghe.

Bạch Diễm đỡ Bạch Văn Thu hai chân đang dần tốt đi đi lại lại quanh sân, lúc đi qua chỗ Hoắc Tình thì dừng lại, “Hoắc tiên sinh, trong nhóm chat của tôi nói mùng Một tháng sau Tiểu Tiên Quán sẽ cử hành nghi thức thăng tọa, quan chủ mới vừa tròn18 tuổi, từ nhỏ tu hành trong đạo quán, thiên phú cực cao, anh có hứng thú không, chúng ta có thể cùng đi.”

“Quá, quá nhiều người, tôi không tiện, tiện đi.” Hoắc Tình ngẩng đầu trả lời, trong xuất dư quang hiện bóng người A Phúc.

A Phúc cầm một tờ giấy trong tay, trên mặt mang nụ cười lấy lòng: “Hoắc thần, khoảng thời gian này tôi cũng sáng tác một ca khúc, có thể giúp tôi nhìn một chút không?”

Đối với vị fan hâm mộ này của  mình, Hoắc Tình vẫn rất cưng chiều, vui vẻ đáp ứng. Nhưng khi nhận lấy tờ giấy, hắn ta chỉ thấy tựa viết bốn chữ to đùng — Ông chủ vạn tuế!

Hoắc Tình giật khóe miệng một cái, “Nghĩ sao, nghĩ sao mà viết cái này?”

A Phúc đang muốn đáp lời, chợt thấy Úc Ly đi ra từ trong nhà nhỏ, vội vàng lên giọng: “Hoắc thần cũng biết đấy, hai tuần nữa ông chủ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, đây là quà sinh nhật tôi dốc lòng chuẩn bị.”

Hoắc Tình ngẩn người, thấy A Phúc nháy mắt ra hiệu với mình thì hiểu rõ trong lòng, cũng lớn tiếng theo, “À đúng đúng, đúng, ngày 21 tháng 5 đúng không? Vậy tôi sẽ giúp, giúp cậu xem ca, ca khúc sinh nhật, giai điệu phải vui, vui mừng một chút…”

Hai người anh đến tôi đi, không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm, Úc Ly lắng tai nghe một hồi, giả vờ tùy ý đi tới, “Này, hai người đang nói gì?”

A Phúc cười gượng: “Không, không nói gì…”

Hoắc Tình cũng cố làm vẻ mông lung.

“Rõ ràng tôi nghe được hai người đang nói tiệc sinh nhật gì đó…” Vẻ mặt Úc Ly không vui.

A Phúc mở mắt nói mò: “Lão đại nghe nhầm rồi?”

Lúc này Úc Ly liền muốn nổi giận, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, nhưng y không quên Tạ Phỉ nói muốn cùng nhau qua sinh nhật. Bây giờ còn lại chừng nửa tháng, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, y vẫn cho rằng tại Tạ Phỉ bận bịu quên mất, còn suy nghĩ nên ám chỉ thế nào, đã nghe thấy A Phúc và Hoắc Tình nhắc tới tiệc sinh nhật.

Thúy Thúy muốn làm tiệc sinh nhật?

Y lại không phải người biết đầu tiên?

Trên thực tế, cũng không có ai nói cho y biết!

Úc Ly khó khăn lắm mới nhịn được dục vọng truy cứu tận gốc, như vậy sẽ tỏ ra mình quá để ý, y chỉ lạnh lùng quét về phía hai người khác trong sân, lấy ánh mắt tạo áp lực, hy vọng bọn họ tự giác một chút, thẳng thắn nói ra.

Nhưng mà Bạch Diễm chỉ nhún vai, Bạch Văn Thu thì lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt y, không nói một lời.

Úc Ly nổi đóa, lạnh giọng hỏi: “Mấy người thật sự không giấu tôi chuyện gì đấy chứ?”

Bốn người lắc đầu đều đặn.

Úc Ly cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu trở về phòng, gọi Ngân Túc đến.

“Gần đây có phải mấy người trong khách sạn đang có âm mưu làm gì không?”

“Cục?”

Úc Ly không kiên nhẫn nhíu mày, đối mặt với thu cưng nhà nuôi, y có thể hơi thẳng thắn một chút, “Ví dụ như tiệc sinh nhật?”

“Cục?”

“Cần mày làm gì nữa?!” Úc Ly căn bản không tin, bình thường Ngân Túc rất thích hóng hớt, sao có thể không biết gì cả, tất nhiên là đang liên hiệp với những người khác cùng nhau lừa y! Lửa giận dâng cao, y hận không thể nhổ hết lông Ngân Túc, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng — Ngân Túc rất trung thành với y, muốn thu mua không dễ, trừ khi…

Mọi người muốn cho mình một sự ngạc nhiên mừng rỡ, cho nên mới giấu mình?

Rất có thể nha, Tạ Phỉ có lòng ái mộ y, làm sao có thể không mời y đến tham gia tiệc sinh nhật được?

Úc Ly suy nghĩ tỉ mỉ, càng nghĩ càng cảm thấy phù hợp, tâm tình bỗng nhiên tốt lên không ít.

Y cười như không cười nhìn Ngân Túc, thấy ánh mắt Ngân Túc mập mờ, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, rộng lượng ân xá “Đi ra ngoài chơi đi.”

Ngân Túc chạy “lạch bạch” ra khỏi phòng, còn không quên thân thiết đóng cửa lại.

Có thứ để mong đợi, Úc Ly bỗng chốc đầy máu sống lại.

Tiếp theo, mấy lần y lại phát hiện cả đám giấu y xì xào bàn tán, thấy y xuất hiện sẽ cùng lúc im bặt.

Có điều Úc Ly cũng không tức giận, y phối hợp làm bộ không có chuyện gì, mắt lạnh nhìn mọi người biểu diễn.

Đồng thời, mỗi ngày y đều thầm đếm, chỉ mong tiệc sinh nhật đến nhanh một chút.

Nhưng mà mãi cho đến ngày 20, y vẫn không nhận được lời mời.

Rốt cuộc Úc Ly ngồi không yên được nữa, gọi Ngân Túc đến lần nữa.

Bị chủ nhân bóp cổ tra hỏi, Ngân Túc mới báo cho biết.

“Mày nói là bọn họ đến suối nước nóng nướng BBQ, chè chén say sưa trắng đêm?”

“Ngoại trừ tao ra, mỗi người đều nhận được thiệp mời?”

“Ngay cả con Cá ngựa kia cũng có?”

Thấy Ngân Túc gật đầu lia lịa, Úc Ly giận đến mức cả người phát run, tâm trạng hoàn toàn tan vỡ.

“Lẽ nào lại như vậy!”

Lại dám gạt bỏ y, cô lập y, làm lơ y!

“Ha, ai cần? Cầu tao tao cũng sẽ không đi!”

Vì vậy 0 giờ ban đêm cùng ngày, thần tượng nhân khí cô đơn chiếc bóng đất xuất hiện bên cạnh sân nướng BBQ ở suối nước nóng, cầm đèn pin mặt đầy nghi hoặc: “Người đâu?”



Tác giả có lời muốn nói:

Thúy Thúy: Ca tìm tôi chưa?

Thúy Thúy: Ca tha thứ cho tôi chưa?

Thúy Thúy: Ca biến thành gấu trúc cho tôi xem sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện