Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Xem phim


trước sau

Hứng thú của Tạ Phỉ bằng 0.

Hắn yên lặng hồi lâu, suy nghĩ có nên thỏa mãn tâm nguyện của Úc Ly hay không, nhưng cân nhắc đến thực tế, hắn nói: “Ca, mặc dù em rất thích khu vui chơi, nhưng anh là nhân vật công chúng, hình như không tiện lắm…”

Sắc mặt Úc Ly bỗng nhiên trầm xuống.

Tạ Phỉ vội vàng nói: “Nếu không chúng ta đi xem phim?”

Úc Ly nhíu mày suy nghĩ, xem phim cũng là một cơ hội hẹn hò, thật ra y cũng không thích nơi quá ồn ào, chỉ là có chút tò mò chuyện kinh điển dễ xảy ra khi ngồi trên vòng quay chọc trời thôi, nhưng hình như rạp chiếu phim cũng không tệ…

“Được rồi.” Úc Ly bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Hai người đi xe đến một rạp phim gần đó, đối với chuyện xem phim gì, Úc Ly bày tỏ không có ý kiến, Tạ Phỉ liền chọn một bộ phim hoạt hình nổi tiếng, là loại có nhiều lông mềm mềm đó.

“Ngây thơ.” Úc Ly đánh giá như vậy.

Ha, cũng không biết người muốn đi công viên là ai?

Tạ Phỉ chỉ dám phản bác trong lòng, lấy vé xong, hắn nhìn bỏng ngô nổ sau lớp kính, vừa nghĩ đến thể chất dễ béo của Úc Ly, đành từ bỏ…

Lúc này cách giờ chiếu phim còn có 20 phút, chờ đợi không có ý nghĩa, Tạ Phỉ thấy ở cửa có máy gắp thú, suy nghĩ chợt lóe lên, “Ca, chúng ta đi gắp thú đi.”

Cách kính râm và khẩu trang, hắn không thấy rõ vẻ mặt của Úc Ly, nhưng có thể cảm giác được trên dưới cả người đối phương đang tản ra hơi thở “Tôi sẽ xem em còn có thể ngây thơ đến mức nào”, nhưng tóm lại là không phản đối.

Tạ Phỉ cười, lúc này mua mấy chục xèng trò chơi, kéo Úc Ly đi về phía một cái máy chất đầy gấu trúc.

May mắn của hắn không tệ, lúc sắp tiêu hết xèng đã thành công thu hoạch một con, dứt khoát làm quà đưa cho Úc Ly.

“Xấu —” Úc Ly cao lãnh nhận lấy, vốn còn muốn chê thêm mấy câu, liền nghe Tạ Phỉ nói: “Đây là con trai trưởng của chúng ta.”

“…Xấu đáng yêu.” Câu chê bai quanh quẩn bên mép đại minh tinh đã phải nuốt vào trong bụng, nhìn lại con gấu trong tay cũng thấy thuận mắt hơn, tạm thời sửa lại.

Lúc này đã có thể vào rạp, lúc xét vé, nhân viên còn nhìn Úc Ly mấy lần, cũng không biết là cảm thấy đường nét của y quen mắt, hay là vẻ y bịt kín rất khả nghi, khiến Tạ Phỉ có chút khẩn trương, cũng may không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chờ ánh đèn tối xuống, Úc Ly mới tháo kính râm, nhưng không tháo khẩu trang.

Rất nhanh, một đám lông nhung đáng yêu xuất hiện ở trên màn ảnh.

Bộ phim này được đánh giá rất cao, mặc dù chỉ là hoạt hình, nhưng không hề thiếu kịch tính.

Tạ Phỉ chăm chú vùi đầu vào trong phim, lúc nào cũng bật cười, nhưng người cạnh hắn lại có chút không yên — ánh mắt luôn bay về phía hắn, ngón tay vòng vo trên lưng ghế, sắc mặt cũng càng ngày càng trầm.

Úc Ly nhíu chặt mày, ý tưởng hẹn hò của y không phải như vậy, nếu như đơn giản chỉ vì xem phim, vậy còn không bằng ở khách sạn xem phim y diễn vai chính đâu, ít nhất mỗi lần Tạ Phỉ đều có thể cười càng vui vẻ hơn một chút…

Nghĩ tới đây, Úc Ly càng thấy bực mình.

Câu chuyện đã phát triển đến đoạn đám lông nhung trải qua gian khổ tìm được bảo tàng trong truyền thuyết — bên trong cống thoát nước bẩn thỉu lại có một bảo rương ánh vàng rực rỡ, nhân vật chính thỏ đi về phía bảo rương trong ánh mắt của đám lông nhung còn lại, không khí đẩy đến cao trào nhất.

Thỏ chạm được vào bảo rương.

Thỏ nhấn mở khóa —

Bỗng nhiên, một khuôn mặt quỷ không thuộc về phong cách hoạt hình đột ngột xuất hiện ở trên màn hình, đôi mắt chảy máu gần như chiếm hết màn hình, tựa như một giây sau sẽ nhảy ra vậy!

“A!!!”

Những tiếng thét chói tai thay nhau vang lên vờn quanh trong phòng, Tạ Phỉ cũng bị sợ hết hồn, không hiểu sao xem hoạt hình thôi mà lại xuất hiện quỷ? Hình ảnh trước sau rõ ràng đến từ hai bộ phim khác nhau, mặt quỷ kia hơi giống với poster tuyên truyền của một bộ phim ma nào đó.

Máy móc trục trặc?

Chiếu sai phim?

Đang lúc ngơ ngác, màn hình đột nhiên tối sầm.

Một cái tay cường ngạnh vắt qua vai hắn, trong giọng nói của Úc Ly lộ ra sự đắc ý không che giấu được: “Vậy mà đã sợ rồi? Em cũng quá nhát gan đó.”

Tạ Phỉ: “…”

Bây giờ hắn đâu có sợ?

Phim ma mà thôi, lại không phải quỷ thật.

Tạ Phỉ có loại ảo giác Úc Ly chờ đợi giờ phút này đã lâu, hắn nghiêng mặt sang bên quan sát đối phương, đáng tiếc trong phòng đen sì, khẩu trang còn chặn lại nửa gương mặt của Úc Ly.

“Em nhìn tôi làm gì?” Úc Ly chợt hỏi.

“Ca thật là đẹp trai!” Tạ Phỉ cho ra câu trả lời tiêu chuẩn.

Bởi vì giữa hai người cách một cái tay vịn, hắn đang muốn giơ tay lên, lại bị Úc Ly cản lại.

“Ha, em cũng đừng nên định làm gì, khắp nơi đều là camera nhìn trong đêm, dè đặt một chút đi.”

“…”

Tay anh có thể dè đặt một chút sao?

Tạ Phỉ lạnh lùng nghĩ.

Lúc này, bên trong phòng chợt sáng, Úc Ly nhanh chóng thu tay về, lại đeo kính râm lên, làm bộ không xảy ra chuyện gì.

Một người phụ nữ mặc đồng phục làm việc tới nói xin lỗi, giải thích máy chiếu phim xuất hiện trục trắc, khách có thể tự do lựa chọn trả vé hoặc là xem lại một lần.

Buổi chiều không có nhiều người xem phim, khách khứa cộng lại cũng chỉ có bảy tám người, phần lớn đều bất mãn, lựa chọn trực tiếp trả vé rời đi.

Tạ Phỉ hỏi ý kiến của Úc Ly, người sau lại đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ kia, “Không nên bảo người chiếu phim đến xin lỗi sao?”

“Cái gì?” Người phụ nữ có chút không phản ứng kịp.

“Bây giờ phòng chiếu phim đều được tự động hóa, sẽ chuẩn bị xong tất cả quá trình trước một ngày, máy móc có trục trặc đi nữa cũng không thể xuất hiện tình huống như vừa rồi, khả năng duy nhất là…” Úc Ly bình tĩnh nói: “Người chiếu phim cố ý.”

Vẻ mặt người phụ nữ khẽ biến, theo bản năng muốn chối.

“Không biết ác ý dọa người ở nơi công cộng là phạm pháp sao.” Úc Ly chậm rãi lấy điện thoại ra, “110 không quản, dù sao hiệp hội điện ảnh phải quản chứ.”

“Tiên sinh ngài đừng nóng!” Người phụ nữ biết gặp được vị khách khó chơi, hơn nữa nhìn từ trang phục của đối phương, có thể là vị khách có chút danh tiếng, không thể làm gì khác hơn xin tha: “Tôi lập tức bảo nhân viên chiếu phim đến ngay.”

Tạ Phỉ thấy kỳ quái, Úc Ly không giống như người thích xen vào việc của người khác lắm, hắn thấy người phụ nữ cầm điện thoại vô tuyến đi qua một bên, liền nhỏ giọng hỏi: “Ca, là nhân viên chiếu phim có vấn đề sao?”

Úc Ly hừ lạnh một tiếng: “Một tên trộm.”

Đầu óc Tạ Phỉ mơ hồ, còn muốn hỏi lại, người đàn bà đã tới, “Xin lỗi, phiền toái hai vị chờ một hồi, gã sẽ tới ngay.”

Rất nhanh, một thanh niên da đen thui thở hồng hộc xuất hiện ở cửa, gã ta gầy đét, có chút hoảng hốt, trên mặt lộ vẻ chột dạ dễ thấy.

“Quản, quản lý, tìm tôi có chuyện gì?” Giọng nói của thanh niên khàn khàn như tích khói bụi lâu năm, cực kì chói tai.

Người phụ nữ lạnh lùng liếc gã một cái, lại quay sang cho Úc Ly một nụ cười: “Tiên sinh, gã chính là nhân viên chiếu phim hôm nay, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý sai lầm trong công việc của gã.”

Trên trán thanh niên
toát ra mồ hôi, vội vàng cúi người nhận lỗi.

Úc Ly quan sát thanh niên chốc lát, châm chọc cười một tiếng: “Nói vậy là xong rồi?”

Quản lý chỉ nghĩ y muốn bồi thường, gượng cười nói: “Xin hỏi ngài còn có yêu cầu gì?”

“Tôi cảm thấy gã nên được giáo dục lại.”

Vì vậy mười lăm phút sau, Tạ Phỉ lại được gặp cục trưởng Cục Quản Yêu lần nữa.

Lưu Thiên Thường nhận được điện thoại của Úc Ly thì nhanh chóng chạy tới rạp phim. Ông ta lấy ra thẻ cảnh sát trước, tiếp đó dùng lý do không tuân theo điều lệ trị an để dẫn nhân viên kia đi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám nhân viên còn lại, ông ta ung dung đi tới bên cạnh Úc Ly, đè thấp giọng nói: “Úc tiên sinh, tôi đang muốn đi tìm ngài, có chuyện…” Lưu Thiên Thường quét qua người xung quanh, “Có thể ra nói riêng không?”

Úc Ly nhíu mày: “Làm gì? Tôi còn đang hẹn hò đấy.”

Y còn phải đi xem bộ phim tiếp cùng Thúy Thúy.

Lưu Thiên Thường nghẹn một cái, tầm mắt dừng lại ở một người phụ nữ đứng gần Úc Ly, đối phương lập tức đứng xa chút, ngược lại thì Tạ Phỉ lúng túng cười một tiếng, “Ca, em đi gắp thêm một cô con gái cả nữa, hai người cứ từ từ trò chuyện.”

Úc Ly ho khan một tiếng, không được tự nhiên gật đầu.

Sau đó, nhân viên làm việc nhường lại căn phòng, Úc Ly tìm cái ghế ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, hống hách nói: “Nói đi, chuyện gì?”

“Là thế này…” Lưu Thiên Thường không dám ngồi, dứt khoát đứng báo cáo: “Hôm trước cục công an thành phố chuyển giao tới một vụ án giết người liên hoàn, muốn chúng tôi điều tra xem có phải là lực lượng tự nhiên quấy nhiễu không.”

Vụ án có tổng cộng có bốn người chết, một người là nhân viên quản lý trung cấp của công ty nước ngoài nào đó, phái nam, 48 tuổi; một người là trợ lý ban giám đốc của công ty sản xuất nào đó, phái nam, 23 tuổi; hai người còn lại đều là phái nữ không nghề nghiệp, một người 24 tuổi, một người 52 tuổi.

“Căn cứ theo điều tra của cục công an thành phố, đã có đầy đủ chứng cứ cho thấy hung thủ của bốn vụ án là một người, nhưng bọn họ kiểm tra quan hệ xã hội của bốn người bị hại, không phát hiện bất kỳ điểm chung nào. Trước mắt chỉ có thể biết hung thủ là nam, tuổi tác ở giữa 20-30 tuổi, cao 180cm trở lên, thể trạng rắn chắc, là người thuận tay trái…”

Lưu Thiên Thường tỉ mỉ giới thiệu đặc điểm của hung thủ, còn nói: “Sở dĩ chuyển tới Cục Quản Yêu, là bởi vì ở vụ án đầu tiên có camera chụp được bóng lưng kẻ tình nghi, ba vụ còn lại đều ở dưới tình huống giám sát hoàn hảo mà không chụp được bất kì người hiềm nghi nào, hung thủ giống như có năng lực ẩn thân…” Vẻ mặt ông ta nghiêm trọng nói: “Hơn nữa tần số hung thủ gây án càng ngày càng cao, cục công an thành phố lo lắng sẽ có thêm người bị hại, cho nên mới yêu cầu cục của tôi giúp đỡ điều tra, nhưng…”

“Nhưng mấy người lại không tra được gì?” Úc Ly lành lạnh hỏi.

“Ặc, tạm thời không phát hiện chỗ nào khả nghi, cách hung thủ gây án không khác người bình thường, mặc dù sức lực khá lớn, nhưng cũng ở trong phạm vi bình thường.” Lưu Thiên Thường có vẻ hổ thẹn, “Không biết Úc tiên sinh có thể giúp đỡ phân biệt không?”

“Tôi phải xem thi thể mới biết được.”

“Vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện bảo bọn họ sắp xếp ngay.”

“Nhưng tôi còn đang hẹn hò…” Sắc mặt Úc Ly do dự, y biết chuyện quan trọng, có điều vẫn có chút không cam lòng.

“Chúng tôi cũng cần ít thời gian chuẩn bị, đợi ngài xem phim xong tới cũng kịp.” Lưu Thiên Thường vô cùng quan tâm nói.

“Được rồi.”

Lưu Thiên Thường trở về trước, lúc Úc Ly tìm được Tạ Phỉ, trong ngực đối phương ôm một con vịt vàng, thấy y thì cười hì hì nói: “Không có con gái lớn, nhưng lại có con trai thứ.”

“Ở đâu tới con trai thứ?” Úc Ly lãnh khốc chất vấn: “Chẳng lẽ lấy nhân phẩm của tôi còn đi ngoại tình sao?”

Tạ Phỉ bỗng không hiểu suy nghĩ của Úc Ly, sau khi phản ứng được mới vội vàng giải thích: “Ý em gấu trúc là dòng chính, con vịt là dòng bên…”

Úc Ly chê bai nhìn chằm chằm vịt vàng, “Nó cũng chỉ xứng làm thư đồng.”

“…”

Úc Ly yêu cầu xem phim lần nữa, nhân viên không dám thờ ơ, lập tức sắp xếp.

Chờ vào chỗ ngồi, Tạ Phỉ phát hiện trong phòng lớn như vậy chỉ có bọn họ, tương đương với bao hết. Thấy phim còn chưa bắt đầu, hắn liền hỏi: “Ca, nhân viên kia là loại yêu gì thế?”

Hắn vừa thấy được Lưu Thiên Thường liền hiểu nguyên nhân Úc Ly khác thường.

“Quạ đen thôi.” Úc Ly không mặn không nhạt nói: “Trên người cô gái kia dính yêu khi, tôi vừa ngửi liền biết cô ta có tiếp xúc với quạ đen.”

Tạ Phỉ bừng tỉnh hiểu ra, trong ấn tượng quạ đen đúng là một loại chim rất thích đùa dai, chắc hẳn nhân viên chiếu phim sau khi thức tỉnh huyết mạch thì không khống chế được dục vọng, “Nhưng gã làm như vậy cũng không phạm pháp chứ?”

“Đó là bởi vì không tạo ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng hành động của gã nhất định có tính nguy hiểm, Cục Quản Yêu sẽ biết xử lý như thế nào.”

Tạ Phỉ nghĩ cũng phải, nhỡ may gặp phải người có bệnh tim, hoặc là nhát gan, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn. Hơn nữa bán yêu không giống với loài người, tính nguy hiểm cũng lớn hơn loài người.

Có điều hắn vẫn còn chỗ không hiểu: “Tại sao anh lại nói gã là ăn trộm?”

Trong bóng tối, sâu trong sóng mắt của Úc Ly có hai ngọn lửa, như là vừa nghĩ tới liền hết sức tức giận, “Trước kia lúc tôi còn ở trong chùa, trong chùa nuôi không ít quạ đen, đám xúi quẩy thích đùa kia mỗi lần làm tổ đều trộm đồ của tôi!”

Tạ Phỉ tò mò, thuận miệng hỏi: “Trộm cái gì?”

“Trộm lông trên p — lưng tôi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện